Lần này có vẻ khó khăn rồi đây.
Tôi không hề có manh mối gì về những triệu chứng kỳ lạ của Phương Thiên Vỹ.
Tình hình bên trong vừa ổn định lại một chút thì đột nhiên bên ngoài lại vọng tới những tiếng ồn ào.
Cửa mở ra, vài người mặc áo blouse trắng cầm cáng cứu thương lao vào bên trong.
Mấy người kia lao tới, nhìn thấy tình trạng của Phương Thiên Vỹ thì sợ hết hồn.
"Bệnh nhân bị thổ huyết sao? Chết rồi sao?"
Một nhân viên y tế nhanh mồm nhanh miệng, còn chưa kiểm tra bệnh nhân đã kêu lên.
Tôi giật mình, quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Quả nhiên, đám người đứng hóng hớt kia vẫn còn đứng ở đó.
Tôi vội vã kéo tay áo nhân viên y tế kia, nói nhỏ: "Bệnh nhân vẫn còn sống, máu trong miệng ông ta là của tôi".
Nói rồi, tôi quơ quơ ngón tay trước mặt nhân viên y tế kia.
Người kia nhìn thấy ngón tay nát bươm của tôi thì lập tức hít một hơi lạnh.
"Chàng trai trẻ, cậu kiên cường thật đấy. Mười ngón tay có mạch máu nối liền với tim, nếu tôi cũng bị như cậu thì chắc tôi đã khóc như mưa rồi".
Phương Tuyết nghe nhân viên y tế kia nói vậy thì cũng vội vã lao tới xem, sau đó nhìn tôi với vẻ mặt đầy áy náy.
"Trương Ly, xin lỗi anh, lại làm anh bị thương thế này. Có điều anh cứ yên tâm, toàn bộ chi phí chữa trị tôi sẽ chi trả hết".
"Tôi chắc chắn sẽ đền bù cho anh!"
Tôi cười khổ, lúc này thực sự tôi không có tâm trạng mà quan tâm đến việc bồi thường hay không nữa.
Điều khiến tôi bận tâm hơn là loại tà thuật trên người Phương Thiên Vỹ rốt cuộc là gì? Trong lúc đang xử lý vết thương ở bệnh viện, Phương Tuyết tới tìm và thông báo với tôi bố cô ta đã tỉnh lại.
"Có gì khác thường không?"
Tôi nén đau hỏi.
"Không có, chỉ là bố tôi nói hoàn toàn không nhớ được những chuyện vừa xảy ra".
Phương Tuyết thấy tôi đau đến mức toát mồ hôi lạnh thì mặt đầy hối lỗi đứng bên cạnh xoa xoa tay.
Quên rồi sao? Tôi ngẩn người.
Đau đến như vậy mà nói quên là quên được ư? Xem ra việc này ngày càng trở nên bất thường.
Sau khi băng bó tay xong, tôi bảo Phương Tuyết đưa tôi tới chỗ Phương Thiên Vỹ.
Mặc dù Phương Thiên Vỹ nói mình không nhớ việc vừa xảy ra nhưng những vết thương của ông ta thì vẫn còn y nguyên.
Cho nên khi tôi nhìn thấy Phương Thiên Vỹ, mặt ông ta trắng bệch ra, hơi thở yếu ớt, nói chuyện cũng khó khăn.
"Cậu không phải bạn của Phương Tuyết sao? Sao lại theo tới bệnh viện?"
Nhìn thấy tôi, Phương Thiên Vỹ vẫn khó chịu ra mặt.
"Bố! Nếu ban nãy không có Trương Ly thì bố..."
Phương Tuyết hơi bực mình, định mở miệng giải thích với bố mình.
Nhưng tôi đã phất tay cắt ngang lời cô ta.
Tôi đi tới trước mặt Phương Thiên Vỹ, chăm chú nhìn ông ta một hồi lâu.
Sau khi quan sát tỷ mỉ, tôi phát hiện vết bầm đen trên ấn đường của ông ta chỉ ngày càng to hơn chứ không hề nhỏ đi. Xem ra máu chó đen quả thực chỉ tạm thời khắc chế được tà khí chứ không thể giúp Phương Thiên Vỹ vượt qua kiếp nạn này.
"Ông không nhận ra tôi nữa sao?"
Tôi cất tiếng hỏi, sau đó cố ý chìa ngón tay bị thương ra trước mặt ông ta.
"Cậu không phải bạn của Phương Tuyết sao? Cậu bảo muốn tới nhà tôi lấy đồ gì đó, ban nãy không phải tôi đã hỏi cậu rồi sao? Đúng rồi, cậu theo tới đây làm gì?"
Phương Thiên Vỹ nhìn tôi như một tên thần kinh, hoàn toàn không hiểu tôi đang muốn nói gì.
Tôi trầm tư hồi lâu không đáp.
Xem ra Phương Thiên Vỹ quả thực không nhớ những việc vừa xảy ra.
"Vậy tại sao ông lại phải tới bệnh viện?"
Nếu ông ta không nhớ thì tôi sẽ gợi lại cho ông ta một chút.
Ai ngờ nghe xong câu hỏi của tôi, Phương Thiên Vỹ lập tức cau mày lại. Ánh mắt ông ta nhìn tôi đột nhiên trở nên hung bạo.
"Việc của tôi không đến lượt người ngoài quản, cậu từ đâu tới thì cút về đó!"
Nói rồi, ông ta chỉ tay về phía cửa, đuổi tôi đi.
Tôi đứng hình, biết có hỏi thêm cũng không được gì, ở lại đây cũng chỉ chọc giận ông ta.
Sau khi dặn dò Phương Tuyết phải trông coi bố mình cho kỹ, tôi rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, tôi liền lấy điện thoại bấm số gọi cho ông cụ Tôn.
"Alo? Tôi đã nói là cậu phải gặp họa đổ máu mà, tin chưa? Có phải quẻ đã ứng nghiệm rồi nên mới tới cầu cứu tôi