Tôi hết hồn khi nhìn thấy người vừa chạy tới.
Sao Liễu Nguyệt Như lại ở đây? Nhưng ngay sau đó tôi đã phát hiện ra có gì đó không ổn.
'Liễu Nguyệt Như' chạy tới kia có ba ngọn nghiệp hỏa ở vai.
“Bà nội nó chứ, cái trò quỷ này chơi thâm ghê, còn biết hóa thân nữa?”
Tôi cảm thấy kinh hãi. Dường như lũ ma này không phải là cô hồn dã quỷ bình thường mà rõ ràng là chúng nhắm vào tôi.
Nhưng việc tới nhà họ Uy cũng chỉ là ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu. Đến ngay cả Phương Tuyết còn không biết, vậy thì ai cố tình nhắm vào tôi chứ? Tôi đang cảm thấy dày vò thì 'Liễu Nguyệt Như' đã chạy tới gần.
“Trương Ly, sao giờ anh mới tới. Tôi đợi anh lâu lắm rồi! Anh có nhớ tôi không?”
Rõ ràng là con ma này không hiểu nhiều về Liễu Nguyệt Như, nó làm ra bộ dạng nũng nịu và dán sát người vào tôi.
Đương nhiên tôi không dám để ả tới gần mình. Lũ tiểu quỷ này làm ra đủ trò, huống hồ ông Tôn cũng không thể lần nào cũng xuất hiện để cứu tôi được. Nhỡ chẳng may lọt hố thì chắc chắn tôi sẽ chết ở đây mất.
Tôi cầm con ấn lao về phía ả, ép ả không dám tiến thêm một bước nào nữa.
“Trương Ly, sao anh lạnh lùng với tôi vậy? Có phải là anh không thích tôi không?
Ai mà biết 'Liễu Nguyệt Như' này còn nhiều trò đến thế. Ả thấy không thể tiếp cận tôi bèn la khóc om sòm.
Tôi chỉ cảm thấy da đầu tê rần, tứ chi như có điện và toàn thân lạnh buốt.
Điều quan trọng hơn nữa là 'Liễu Nguyệt Như' giả mạo kia vừa gào lên thì âm thanh giống như tín hiệu khiến đám cô hồn dã quỷ xung quanh cũng la khóc theo.
Trong nháy mắt, ma quỷ hai bên đường đồng loạt gào khóc khiến tôi hoa mắt chóng mặt, lơ lửng cả thần hồn.
Trời đất như đảo lộn, âm dương quay cuồng, trước mắt tôi bỗng nhiên tối sầm.
Bên tai tôi văng vẳng tiếng gào khóc nhưng tôi lại chẳng nhìn thấy gì trước mặt.
Tôi cảm thấy sợ hãi.
Hóa ra là ngõ Vạn Quỷ Khốc sao? Hàn ngàn vạn ma quỷ gào khóc, oán khí ngút trời, âm dương lẫn lộn.
Nếu như là người bình thường thì có thể sẽ không cảm nhận được gì.
Nhưng tôi có mắt âm dương, trong tình huống âm dương khó phân biệt như thế này thì tôi không khác gì kẻ mù, chẳng nhìn thấy gì, chỉ thấy một màu đen kịt trước mặt.
Tình huống xảy ra quá đột ngột khiến tôi bối rối.
Tôi không biết chạy đi đâu nữa chứ đừng nói tới việc đi tới nhà họ Uy.
“Trương Ly, tôi là Liễu Nguyệt Như, anh đang ở đâu? Trả lời tôi đi”.
“Trương Ly, tôi là Phương Tuyết, tôi tới cứu anh đây”.
Trong tiếng khóc gào có vô số âm thanh mê hoặc xen ngang. Con người ta vào thời khắc chới với nhất trong đêm tối thì sẽ dễ mất đi khả năng phòng bị nhất.
Tôi sờ soạng trong bóng tối, không dám động đậy linh tinh, cứ đứng yên tại chỗ cầm chặt con ấn.
Thi thoảng còn có một, hai bàn tay đặt lên vai tôi, nhưng tôi không dám quay đầu lại.
Điều này giống như đi đường vào ban đêm. Nếu như nghe thấy có ai ở phía sau gọi tên thì tuyệt đối không được quay đầu lại.
Lúc con người vô thức phản ứng chính là lúc không có sự phòng bị. Và lúc này tam hỏa cũng yếu nhất. Nếu như bất giác quay đầu lại thì sẽ bị đám ma quỷ sau lưng thổi tắt tam hỏa.
Hoàn cảnh của tôi bây giờ đó là chỉ cần động đậy là rất có thể sẽ bị đám ác quỷ này lôi đi.
Chết tiệt! Lẽ nào Uy Chính Thiên biết tôi sẽ tới nên đã bày ra cục diện này để đối phó với tôi. Ngõ Vạn Quỷ Khốc thì đương nhiên là phải triệu tập hàng nghìn, hàng vạn con ma rồi.
Nếu không có đạo hạnh nhất định thì chắc chắn không thể nào gọi được nhiều ác quỷ như vậy.
Tôi nhắm chặt mắt. Dù sao cũng chẳng nhìn thấy gì, vậy thì nhắm mắt sẽ cảm thấy an toàn hơn.
Tôi thầm đọc chú Thanh Tâm, chú đuổi ma.
Những gì nghĩ ra được tôi đều dùng hết, nhưng hiệu quả thì không quá rõ rệt.
Ngược lại những bàn tay sờ soạng lên người tôi càng lúc càng nhiều.
Cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là cách