Nếu không phải vì hồn thể của tôi đang ở trạng thái nửa thoát nửa không thì có lẽ tôi cũng chẳng có thể làm gì với con ấn này.
Thế nhưng dù thoát nạn thì hồn phách của tôi vẫn bị thương nặng.
Tôi ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển.
Hành động của tôi nằm ngoài dự liệu của ‘Liễu Nguyệt Như’
Ả thất kinh, sau đó sợ hãi quay lại nhìn hai đường đen trắng đang tiến tới mỗi lúc một gần.
“Mày đã làm gì? Rốt cuộc mày đã làm gì vậy?”
Một giây sau, nữ quỷ đã gào lên, điên cuồng vồ về phía tôi.
“Mày là của tao! Đừng hòng chạy thoát!’
Nhưng ả còn chưa động được vào tôi thì hai đường đen trắng đã tới trước mặt ả nhanh hơn một bước.
Nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường ở trước mặt, dường như tôi đã nghe thấy tiếng xích sắt tới từ địa ngục.
Trong nháy mắt, tôi dựng cả tóc gáy, cả người cương cứng.
Hai người đó chỉ liếc nhìn tôi với vẻ vô tình, sau đó quay người vồ về phía nữ quỷ.
Thế là, nữ quỷ vừa rồi còn giương nanh múa vuốt bỗng giống như bị trúng bùa, ả đứng khựng lại, nhìn đường màu đen trắng với vẻ kinh hãi.
“Trương, Trương Ly, cứu tôi, tôi là Liễu Nguyệt Như, á…”
Ả tái mặt, nhìn tôi và cầu xin.
Nhưng Hắc Bạch Vô Thường là gì chứ? Là quỷ hồn chuyên được cử đi bắt giữ hoặc trợ giúp thiện ác thưởng phạt, làm gì có chuyện cho phép bạn làm xằng làm bậy? Nữ quỷ này muốn tôi làm ma thay ả, nếu như thành công thì người mà Hắc Bạch Vô Thường đưa đi phán xử chính là tôi.
Còn nếu không thành công thì nữ quỷ này không những không thể đầu thai chuyển thế mà còn chịu thêm một món nợ âm gian, chịu thêm vài năm nghiệp hỏa nữa.
Giờ Hắc Bạch Vô Thường đưa ả đi phản xử thì đương nhiên là ả không còn đất để thương lượng.
Và Hắc Bạch Vô Thường cũng không buồn quan tâm tới tiếng kêu cứu gào thét khủng khiếp của nữ quỷ.
Mỗi tên tóm một bên của ả và cứ thế kéo nữ quỷ rời đi.
Nhìn theo hai đường sáng đen trắng biến mất, cuối cùng tôi mới trút được gánh nặng.
May mà có ông Tôn nhắc nhở, nói rằng số mạng khác nhau nên không thể làm ma thay thế được.
Đã vậy nên tôi quyết tâm đóng ấn hồn thể của mình giống như là một ký hiệu, có ký hiệu này thì tôi cũng sẽ không dễ dàng trở thành ma thay thế nữa.
Nhưng không thể phủ nhận chiêu này của tôi đúng là quá mạo hiểm.
Cũng may là kết quả gần giống như những gì tôi tưởng tượng. Nếu như xảy ra sơ suất gì thì tôi sẽ có kết cục hồn bay phách tán chứ không phải là bị những tay sai của âm gian đưa đi nữa.
Ông Tôn biết được tôi dùng con ấn của ông ấy lung tung thì có lẽ sẽ chửi cả mẹ tôi mất.
Dù đã phá vỡ được cái ngõ Quỷ Vạn Khốc này nhưng do bị con ấn đập mạch nên giờ tôi mềm nhũn như cọng bún, đến cử động ngón tay cũng cảm thấy tốn sức.
Tôi ngẩng đầu nhìn phía trước với vẻ không cam tâm. Biệt thự của nhà họ Uy ở ngay trước mặt. Thậm chí có thể nhìn thấy đèn sáng rõ mồn một.
Thế nhưng đến việc đi tới cửa thôi tôi cũng không làm được.
Giờ giữ mạng sống là quan trọng. Mạng mình không giữ được thì sao cứu nổi Liễu Nguyệt Như? Tôi cố nén cơn đau như có dao đâm kia, cố gắng móc điện thoại ra và gọi cho ông Tôn.
Ông Tôn ở đầu dây bên kia vẫn mang giọng chửi lầm bầm khó chịu như xưa.
Nhưng tôi biết ông ấy chỉ chửi vậy thôi, lát nữa là tôi có thể được gặp ông ấy rồi.
Tôi tắt máy rồi nằm xuống đất giống như một kẻ tàn phế.
“Trương Ly, cậu nhóc được đấy, đến cả ngõ Vạn Quỷ Khốc mà cậu cũng có thể xử lý được, đúng là tôi đã xem thường cậu rồi”.
Một giọng nói quỷ dị đột nhiên vang lên.
Tôi nằm dưới đất, thầm than thở.
Đúng là sợ thứ gì thì thứ đó tới.
Khi tôi không thể cử động nổi thì gặp ngay Uy Chính Thiên.