Bào thai quỷ mà ông cụ Tôn nói tới này tôi còn chưa từng nghe tới, nhưng trên thế giới này thiếu gì chuyện kỳ lạ cơ chứ. Nếu ông cụ Tôn đã kể thì chắc chắn là quả thực trên đời có thứ như vậy.
"Vậy rốt cuộc bào thai quỷ này là người hay là quỷ?"
Câu hỏi của tôi nghe có vẻ rất ngớ ngẩn.
Nhưng từ những gì mà ông cụ Tôn vừa miêu tả thì tôi phát hiện bào thai quỷ này không chỉ có đặc tính của quỷ mà còn có những đặc tính của con người.
Riêng đặc điểm phải mang thai tới mười tháng mới được sinh ra đã rất giống con người rồi.
Rõ ràng ông cụ Tôn cũng bối rối vì câu hỏi của tôi nên đưa tay gãi gãi đầu, sau đó lại lắc đầu.
"Về lý mà nói, chắc chắn nó phải là quỷ, nếu không thì sao lại có tà khí đáng sợ như vậy. Nhưng tại sao bào thai này được hình thành, tại sao nó được sinh ra thì cũng chẳng ai biết rõ được. Tôi cũng chỉ nghe được tin đồn kỳ lạ này khi đi du ngoạn giang hồ chứ chưa từng tận mắt chứng kiến".
Nghe câu này xong thì tôi biết chuyện lần này có chút khó khăn rồi đây.
Nếu chưa từng tận mắt thấy thì đương nhiên không thể biết cách đối phó với nó.
Mà hiện giờ vấn đề quan trọng là làm cách nào để lôi nó ra khỏi cơ thể Liễu Nguyệt Như?
"Sư phụ, nếu sư phụ đã nghĩ đây là quỷ thì có phải chúng ta có thể ép nó ra ngoài bằng những cách đối phó với quỷ không?"
Lần trước ông cụ Tôn mò mẫm thế nào mà trị được cả Miêu quỷ thì không biết chừng lần này ông ấy cũng có cách trị cái bào thai quỷ này.
Có điều ông cụ Tôn lại không hề lạc quan như tôi.
"Tôi có thể thử, nhưng nói thẳng thì tôi thấy thứ này còn có tà khí đáng sợ hơn cả Miêu quỷ. Miêu quỷ mặc dù là tiên bảo hộ nhưng ít ra tôi còn biết hình dạng thật của nó ra sao, còn cái bào thai này thần bí khó đoán, tôi chẳng biết gì về nó cả".
"Cậu phải chuẩn bị tinh thần đi, nhỡ đâu thất bại thì thứ này có thể phản phệ làm bị thương vợ sắp cưới của cậu đấy".
Ông cụ Tôn trước giờ vẫn luôn thận trọng, nếu không thể nắm chắc mọi việc thì ông ấy sẽ không hành động khinh suất.
Tôi cũng bắt đầu do dự, ông cụ Tôn nói cũng có lý. Nếu cứ nhắm mắt làm liều thì cũng không phải là cách hay.
"Nhưng thà thử làm còn hơn ngồi im không làm gì cả. Bất luận thế nào thì cũng phải thử vài chiêu rồi tính tiếp".
Tôi đành nhắm mắt ra quyết định. Ông cụ Tôn cũng không hề chậm trễ, ông ấy dùng nước lạnh rửa sạch mặt. Sau khi tỉnh táo lại, ông ấy thay chiếc áo bào màu vàng của Đạo sĩ rồi lập đàn làm phép.
Không thể không thừa nhận, trước giờ có lẽ tôi đã đánh giá thấp ông cụ Tôn.
Về việc làm phép đuổi quỷ, tôi chỉ là một tay mơ. Còn pháp thuật của ông cụ Tôn trong lĩnh vực này không hề tệ, khiến tôi kinh ngạc hết lần này đến lần khác.
Ông cụ Tôn thắp ba nén hương lên đàn tế, sau đó một tay nắm chặt lá bùa. Ông ấy giơ tay, ném lá bùa lên không trung. Lá bùa bốc cháy, tro của nó rơi đúng vào bát nước bên dưới.
Cái này thì tôi có biết, đây gọi là bùa nước, chuyên dùng để an thần định hồn.
"Cho cô ấy uống đi".
Ông cụ Tôn đưa bát nước cho tôi, bảo tôi cho Liễu Nguyệt Như uống.
Sau khi tôi cho cô ấy uống bùa nước, ông cụ Tôn đưa tay che kín trán của Liễu Nguyệt Như, miệng vừa niệm chú, tay vừa vẽ bùa lên trán cô ấy.
Chỉ một lát sau, Liễu Nguyệt Như bắt đầu phản ứng lại.
Lông mày cô ấy cau chặt, từ cuống họng phát ra những âm thanh vô cùng kỳ quái.
Tôi lập tức nhìn vào cái miệng đang ngậm chặt của Liễu Nguyệt Như.
Âm thanh này như thể có thứ gì đó sắp chui ra khỏi miệng cô ấy!
Mặt ông cụ Tôn lúc này cũng cực kỳ nghiêm trọng, bàn tay như thể đang ấn thứ gì đó nặng cả trăm cân. Mỗi lần ông ấy vẽ bùa dường như đều rất tốn sức.
Âm thanh đó ngày càng đến gần, thứ đó như thể đang đấu với ông cụ Tôn. Rõ ràng nó sắp lao ra ngoài nhưng rồi đột nhiên lại như bị đẩy lùi lại.
Tôi đứng bên cạnh lo sợ đến nỗi không dám