"Sao sư phụ lại đá tôi!"
Cú đá của ông cụ Tôn không hề nhẹ, vốn cơ thể tôi đã yếu vì bị thương nặng từ trước, giờ bị ông ấy đá thêm một cái nữa suýt thì nội thương.
"Não cậu bị lừa đá à? Loại bào thai quỷ này là một thực thể có tà khí cực mạnh, nó thích nhất là máu. Vậy mà cậu lại lấy máu mình phun vào nó? Cậu đang giúp tôi hay giúp nó đấy?"
Bị ông cụ Tôn mắng tôi mới tỉnh ngộ.
Bào thai quỷ này khác với hồn thể, những tà vật có thực thể và đám cương thi thích nhất là máu. Máu tươi đối với chúng giống như một loại thuốc bổ giúp chúng mạnh hơn. Chỉ cần uống một ngụm là sức mạnh sẽ tăng lên đáng kể.
Ông cụ Tôn vốn đã khó lòng khắc chế được nó rồi, nay tôi lại còn tiếp thêm sức lực cho nó.
Đây đúng là chẳng khác nào đào hố chôn ông ấy.
Trong lòng tôi vô cùng ân hận.
Có điều dù ân hận cũng không kịp nữa rồi. Máu tôi cũng đã phun ra rồi, lại còn là một ngụm máu tươi.
Thế thì con quỷ này khác nào như hổ thêm cánh?
"Nếu có thể sống sót qua kiếp nạn này thì tôi thề sẽ cho cậu một trận lên bờ xuống ruộng!"
Ông cụ Tôn vô cùng giận dữ nhưng cũng không dám khinh suất. Ông ấy cắn chảy máu ngón tay mình rồi tự vẽ lên trán một đường bằng máu, sau đó lại chấm hai chấm đỏ bằng máu dưới hai mắt mình.
"Mở tuệ nhãn!"
Mắt âm dương của tôi có thể nhìn rõ, từ trên trời và dưới dất xuất hiện hai cột sáng, chiếu vào mắt ông cụ Tôn.
Sau đó ông cụ Tôn nhanh tay cầm lấy một lá bùa, trông như thể đang chuẩn bị liều mạng một phen.
Nhưng đúng lúc chúng tôi đang chờ đợi một trận chiến ác liệt.
Liễu Nguyệt Như đột nhiên rên lên đau đớn.
Nói chính xác hơn là cái bào thai quỷ trong bụng cô ấy vừa rên lên một tiếng nghe vô cùng thảm thiết.
Lần này, những âm thanh kỳ quái từ cuống họng Liễu Nguyệt Như càng to hơn, như thể cô ấy lại sắp phun ra thứ gì vậy.
Sau khi chứng kiến kinh nghiệm đau thương của tôi, ông cụ Tôn đương nhiên không bị trúng chiêu này.
Hơn nữa bình nước kia đã bị tôi dùng hết, nếu bị phun trúng nữa thì sẽ vô cùng đau đớn.
Ông cụ Tôn dồn toàn bộ tinh thần và sức lực, nhìn chằm chằm vào miệng Liễu Nguyệt Như. Tôi cũng gồng cứng người lên, một giây cũng không dám lơ là.
Tôi cảm thấy có chút vui mừng, may mà trước đó tôi đã sắp xếp cho Phương Tuyết một căn phòng khác, nếu không thì sẽ càng rách việc.
Sau khi phát ra một tràng âm thanh kỳ quái, miệng Liễu Nguyệt Như giống như một cánh cửa lớn, đột nhiên mở ra.
Tôi và ông cụ Tôn đều giật nảy mình, bất giác né sang một bên.
Có điều lần này không có chất lỏng kỳ lạ nào bị phun ra. Đến khi miệng Liễu Nguyệt Như đã mở to đến nỗi như sắp nứt ra thì một bóng đen "vèo" một cái bay ra khỏi miệng cô ấy.
Thứ đó di chuyển cực nhanh, nhanh đến nỗi người nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào miệng Liễu Nguyệt Như không chớp mắt như tôi cũng không nhìn rõ nó.
Nhưng tốc độ của nó nhanh thì ông cụ Tôn còn nhanh hơn thế.
Ngay lúc nó vừa chui ra, cái tay nãy giờ che trán Liễu Nguyệt Như của ông ấy quơ mạnh, bóng đen kia đã bị ông ấy tóm gọn trong tay! Đây có lẽ chính là phản xạ bản năng, ông ấy cũng không kịp nghĩ xem dùng tay không chộp lấy nó có được hay không.
"Á! Thả ra! Tên Đạo sĩ thối tha, dám bắt ta!"
Cái bóng đen đó sau khi bị tóm thì bắt đầu kêu gào, giãy giụa ầm ĩ.
Tôi vội vã lao tới nhìn thứ mà ông cụ Tôn đang nắm trong tay.
Quả nhiên đúng như lời Phương Tuyết nói, thứ đó có gương mặt giống hệt tôi! Nó giống như một đứa trẻ còn trong bụng mẹ chưa phát triển hết vậy. Nó chỉ to bằng bàn tay, toàn thân nhăn nhúm đen thui, nhưng ngũ quan thì lại vô cùng rõ ràng sắc nét.
Hình dạng của nó vô cùng kỳ dị, còn kinh dị hơn Kumanthong của Thái Lan gấp trăm lần! Tôi vừa nhìn đã nổi hết da gà, một cảm giác sợ hãi bao phủ lên toàn bộ cơ thể tôi.
Tôi bất