Bởi những lời tôi nói ban nãy đã trúng tim đen của ông chủ siêu thị, cho nên đương nhiên giờ ông ta cũng tin lời ông cụ Tôn răm rắp.
Nghe ông cụ Tôn nói có cách hóa giải tình trạng này, ông ta lập tức cung kính mời thuốc.
"Xin đại sư chỉ dạy, nếu thực sự có cách hóa giải, tôi sẽ cảm tạ ân đức của đại sư suốt đời!"
Ông cụ Tôn xua xua tay, không nhận điếu thuốc ông ta mời, sau đó chỉ ra ngoài cửa.
"Chu vi mấy trăm mét quanh đây đều là mảnh đất có thế phong thủy rất quý, chỉ có nhà ông lại bị rơi vào cái miệng rồng. Tốt thì có tốt, nhưng là nơi tiền tài dễ vào cũng dễ ra. Muốn hóa giải nó rất đơn giản, chỉ cần di dời siêu thị của ông đi khoảng một trăm mét là được. Đến lúc đó tiền vào như nước sông Đà, tiền ra nhỏ giọt như cà phê phin".
Ông cụ Tôn không hiểu nhiều về phong thủy, cho nên chỉ nói chung chung. Nhưng để lòe người không biết gì về phong thủy thì như vậy là đủ rồi.
Ông chủ kia nghe xong lời ông cụ Tôn thì cũng bán tín bán nghi.
"Đại sư, không phải tôi nghi ngờ thực lực của ông, chỉ là... ông nói trong chu vi mấy trăm mét này đều là vùng đất có phong thủy tốt, nhưng gần đây cao ốc Phương Viên sụp đổ, người ta khai quật ra hàng trăm thi thể dưới lòng đất. Đây... đây mà cũng gọi là phong thủy tốt sao?"
Xem ra ông chủ này cũng rất nhạy tin, mới có một ngày mà ông ta đã nghe ngóng được nội tình bên trong.
Tôi hơi há miệng, định giải thích nhưng lại không biết phải nói sao cho phải.
Cuối cùng vẫn là ông cụ Tôn dày dạn kinh nghiệm. Ông ấy đằng hắng một tiếng rồi giải thích.
"Không phải cứ nơi nào có phong cảnh diễm lệ mới được coi là nơi có phong thủy tốt, ông có từng nghe nói đến việc dùng hàng trăm thi thể để nuôi dưỡng đất không? Cực âm thì sẽ thành dương. Những thi thể này giống như môn thần giữ cửa, bảo vệ cho mảnh đất đó. Nếu không thì sao có thể xây dựng nên tập đoàn Phương Viên phát triển như vậy chứ?"
Rõ ràng việc ở trên cầu xem bói đã khiến ông cụ Tôn luyện được kungfu miệng lưỡi trơn tru như bôi dầu. Những lời lòe bịp này chỉ cần mở miệng ra là nói được, đến tôi đứng nghe mà còn ngẩn người ra, suýt thì tin lời ông ấy.
Ông chủ siêu thị nghe xong cũng gật đầu như bổ củi, như thể cảm thấy lời ông cụ Tôn nói cũng có lý.
Có điều người làm ăn thì vẫn thường thận trọng. Mặc dù cảm thấy lời ông cụ Tôn nói cũng có lý nhưng ông ta cũng không dám tin hẳn.
Dù gì việc dời cái siêu thị này đi nói thì đơn giản nhưng thực sự tiến hành thì lại vô cùng phiền phức.
Thấy ông chủ kia vẫn do dự, sư phụ tôi giả đò tiếc nuối lắc đầu.
"Haizz, thực ra thì ông chủ này có chuyển đi hay không cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta. Có điều đệ tử này của tôi cảm thấy mình khá hữu duyên với ông chủ đây nên mới cầu xin tôi tới chỉ điểm. Dù gì đây cũng là việc liên quan đến tính mạng con người".
Sư phụ tôi lại nói năng mập mờ, nói một nửa, giữ lại một nửa. Nói rồi, ông ấy tỏ vẻ không muốn quan tâm đến chuyện này nữa, lắc đầu rồi quay lưng định rời khỏi đó.
Tôi trong lòng vô cùng thán phục ông ấy, lùi một bước để tiến vài bước, quả nhiên rất bài bản.
Vừa nghe sư phụ tôi nói việc này liên quan đến mạng người, ông chủ vô cùng hoảng hốt, vội vã chạy tới kéo tay tôi lại.
"Người anh em, tôi biết cậu là người tốt, hai người không thể thấy chết không cứu! Cậu hãy giúp tôi cầu xin đại sư giúp đỡ với".
Tôi giả vờ bối rối, nhìn về phía sư phụ tôi.
"Sư phụ, hay là sư phụ giơ cao đánh khẽ, giúp ông ấy lần này?"
Tôi biết ông cụ Tôn đang chuẩn bị dùng một tin sét đánh ngang tai để hù dọa ông chủ siêu thị.
Hiện giờ hàng trăm thi thể kia đã bị bại lộ, nhà họ Uy chắc chắn sẽ nhanh chóng hành động. Bởi vậy, việc trước tiên phải làm đương nhiên là xử lý cỗ quan tài này.
Chúng tôi không có bản lĩnh và mánh khóe như nhà họ Uy cho nên chỉ đành gạt ông chủ siêu thị để ông ấy phối hợp với chúng tôi đào cái quan tài kia lên.
Ban đầu hai thầy trò tôi đã bàn bạc với nhau, phải cố gắng hết sức không để lộ về chiếc quan tài nhưng giờ xem ra việc này không được rồi.
Nghe tôi cầu xin, ông cụ Tôn cố tình giả vờ đắn đo một lúc rồi mới