Tam Thanh đương nhiên cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Sư thúc tôi vội vã chạy tới, nhìn người phụ nữ và con chó đen đang nằm trong vũng máu.
"Cứ đưa cô ta vào trong nhà đã. Đợi tạnh mưa chúng ta đi tìm Nhị Cẩu".
Hai chúng tôi hợp sức đưa cả vợ Nhị Cẩu và con chó đen vào trong nhà.
Gương mặt nhỏ nhắn của Liễu Nguyệt Như tái mét vì sợ hãi.
"Người, người phụ nữ này sao lại chết?"
Lời Liễu Nguyệt Như buột miệng thốt ra khiến tôi và Tam Thanh không hẹn mà cùng nhìn về phía cô ấy.
"Nguyệt Như, cô quen người phụ nữ này sao?"
Liễu Nguyệt Như nhìn người phụ nữ kia hồi lâu, càng nhìn càng có vẻ vô cùng sợ hãi, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Tôi vội vã bước tới ôm cô ấy vào lòng.
"Tôi, dường như tôi đã nhớ ra chuyện gì đó..."
Liễu Nguyệt Như đau khổ ôm đầu.
"Tôi nhớ hình như mình đã gặp người phụ nữ này ở nhà họ Uy. Cô ta dùng kim châm vào tôi, còn dùng hương để đốt tôi. Nhưng... nhưng tôi không chắc có phải mình đã nằm mơ hay không, bởi vì cảnh tượng lúc đó hư hư thực thực!"
Liễu Nguyệt Như nói nhỏ, nói đến câu cuối cùng thì đã bắt đầu nghẹn ngào.
Tôi ôm chặt lấy cô ấy, không ngừng thủ thỉ an ủi.
Đồng thời, tôi và Tam Thanh đưa mắt nhìn nhau.
Nếu chúng tôi đoán không nhầm thì cảnh tượng hư hư thực thực mà Liễu Nguyệt Như vừa nói chính là cảnh tượng cô ấy nhìn thấy lúc hồn lìa khỏi xác.
Điều đó cũng giải thích được việc tại sao Liễu Nguyệt Như vừa gặp
người phụ nữ này mà lại sợ hãi đến vậy.
Có lẽ người phụ nữ này chính là người đã thi triển pháp thuật để giam hồn Liễu Nguyệt Như ở nhà họ Uy, hoặc có thể người phụ nữ này cũng là người chuẩn bị nghi thức để cho hồn Liễu Như Nguyệt nhập vào Uy Chính Thiên.
Chẳng trách cô ta lại khác biệt so với những người dân trong thôn đến vậy.
Hóa ra cô ta là người nhà họ Uy!
Nhưng tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây? Đột nhiên trong đầu tôi lại nảy ra một câu hỏi.
"Sư thúc, nếu cô ta vừa mới chết thì có lẽ hồn thể vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi dương thế. Nhưng tại sao tôi lại không nhìn thấy hồn cô ta thoát ra vậy?"
Tôi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia, nếu cô ta đã là người nhà họ Uy thì tôi phải thẩm vấn hồn cô ta mới được. Tôi phải xem đám người đó đang che giấu âm mưu gì.
Có điều đợi một lúc lâu cũng không thấy hồn cô ta thoát ra.
Tam Thanh cũng đưa tay khám xét xác cô ta một lượt, sau đó vẻ mặt cũng trở nên ngờ vực khó hiểu.
"Kỳ lạ, người phụ nữ này sao lại tự nhiên hồn phi phách tán vậy?"
"Hồn phi phách tán? Mặc dù bị chó đen cắn là một cái chết rất thảm nhưng cũng đâu đến nỗi hồn phi phách tán?"
Tam Thanh thu tay lại, cúi đầu trầm ngâm một lúc.
"Cũng không phải không có
khả năng này, trước đây ở khu vực Đông Dương có một loại cấm thuật khá phổ biến chuyên được dùng cho các gián điệp thực hiện nhiệm vụ bí mật. Một khi nhiệm vụ thất bại, gián điệp đó mất mạng thì cũng sẽ bị hồn phi phách tán ngay lập tức".
Tôi hít một hơi lạnh.
Lại còn có loại cấm thuật tàn nhẫn như vậy.
"Có điều tôi đoán chừng người phụ nữ này cũng không biết bản thân bị người ta dùng cấm thuật này. Đến nay loại cấm thuật này cũng có thể coi như đã thất truyền, rất ít
người biết tới".
Nói rồi, Tam Thanh lục tìm trong túi quần áo của người phụ nữ.
Trong túi cô ta có một ít bùa chú và kim bạc, còn có một chiếc túi vải nhỏ màu đen.
"Cô ta hẳn là người của tộc Miêu Cương, họ giỏi dùng kim bạc và hạ độc trùng. Cái túi vải nhỏ này tạm thời không được tùy tiện động vào, không biết bên trong nó có độc hay không".
Vừa nhìn thấy cái túi vải nhỏ kia, Tam Thanh như sợ bị điện giật,
vội vã rụt tay lại.
Vừa nghe nói người phụ nữ này đã hồn phi phách tán, tôi không khỏi thất vọng. Vốn tôi còn nghĩ sẽ thu được thông tin gì đó về nhà họ Uy từ cô ta nhưng giờ xem ra sẽ khó khăn rồi đây.
Có điều tôi vẫn chưa từ bỏ ý định này.
Mặc dù tôi không biết những trận pháp phức tạp như Quỷ Tức Nhiếp Hồn trận nhưng tôi có thể thử cách Gia Cát Lượng đã dùng trước đây, sử dụng Thất Hồn Tiếp Hồn Đăng.
Những người vừa mới chết, linh hồn vẫn còn chưa ghi vào sổ âm, cho nên tôi có thể dùng Tiếp Hồn Đăng bí mật sửa lại một chút, có lẽ vẫn có thể tạm thời lấp liếm, triệu hồi linh hồn của cô ta trở lại.
Mặc dù có ý định này nhưng lúc này tôi vẫn chưa có tâm trạng để thực hiện nó.
Nhìn trời mưa như trút nước, trong lòng tôi bắt đầu lo lắng cho bố tôi và ông cụ Tôn.
Vào ngày hạ táng lại gặp phải trận mưa lớn như thế này có thể nói
là vận đen trong số những vận đen.
Quan tài bị ngấm nước, chưa nói đến việc ẩm thấp nhưng