"Ôi mẹ ơi! Lạnh chết ông đây rồi!"
Đúng lúc tôi đang rón ra rón rén đi gần tới cửa thì một bóng người nhảy vọt vào trong sân.
Lúc này khoảng cách giữa hai chúng tôi chỉ khoảng một mét. Tôi đang căng thẳng thần kinh thì bị người kia nhảy vào dọa cho hết hồn, theo bản năng tôi vung cây búa lên bổ về hướng đối phương.
"Mẹ kiếp! Trương Ly, tên đệ tử phản nghịch này định đập chết vi sư
đấy à?"
Người kia kêu lên một tiếng khiến tôi kinh ngạc, hóa ra ông cụ Tôn đã quay về!
Tôi nghĩ lại mà không khỏi sợ hãi, may mà ông ấy phản ứng nhanh nhạy tránh được, chứ nếu không nhát búa này mà bổ trúng thì trong phòng khách nhà tôi lại có thêm một cỗ thi thể nữa mất.
Ông cụ Tôn giận dữ nhìn tôi, cả người ông ấy bị nước mưa dội cho ướt như chuột lột, tóc tai thì dính bết cả vào đầu trông vô cùng nhếch nhác.
"Sớm đã biết cậu có thành kiến với tôi nhưng không ngờ lại định ra tay tàn độc như vậy. Nếu không phải tôi né nhanh thì đã bị cậu bổ đôi đầu ra rồi".
Mặt mày tôi đã tươi tắn hơn một chút, chạy tới chỗ ông cụ Tôn chào hỏi rồi vội vã bảo ông ấy vào phòng thay bộ quần áo khác.
Có điều trước khi bước vào nhà, tôi bất giác quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa một lúc.
Trong lòng tôi có chút ngờ vực.
Ông cụ Tôn trước giờ là người ồn ào, ăn to nói lớn, hơn nữa ông ấy còn có tật kéo lê dép trên mặt đất. Cho nên chỉ cần ông ấy xuất hiện ở phía xa là tôi đã nghe thấy tiếng bước chân rồi.
Hơn nữa sau trận mưa ban nãy, đường trong thôn lầy lội, lúc đi lại đúng ra phải phát ra tiếng bì bõm mới đúng.
Nhưng trước khi nghe thấy tiếng động nhỏ ban nãy, tôi hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân nào.
Đột nhiên tôi có một suy nghĩ, lẽ nào ông cụ Tôn cố tình bước đi thật nhẹ?
Có điều ý nghĩ này vừa lóe lên thì tôi đã gạt nó đi. Hiện giờ điều tôi quan tâm hơn cả là bố tôi và cả quan tài của mẹ tôi đâu rồi.
Lúc ông cụ Tôn thay quần áo xong rồi bước ra khỏi phòng, chúng tôi còn chưa kịp nói gì thì ông ấy đã nhìn thấy thi thể một người một chó trong phòng khách, kinh ngạc đến nỗi mắt chữ o miệng chữ a.
"Chuyện quái gì thế này? Sao lại chết người nữa rồi? Lại còn cả con
chó đen này cũng chết?"
Mặc dù tôi vô cùng nóng ruột muốn nghe ngóng tin tức về bố tôi nhưng vẫn cố gắng kiên nhẫn giải thích lại đại khái các sự việc đã xảy ra cho ông cụ Tôn nghe một lượt.
Có điều sau khi nghe tôi kể xong thì ông cụ Tôn có vẻ rất hứng thú với người phụ nữ này.
Ông ấy bước tới bên cạnh thi thể, tỉ mẩn quan sát gương mặt cô ta.
"Chẳng trách, chẳng trách tôi lại thấy trông cô ta quen như vậy,
nhưng nhìn kỹ lại không giống. Đây không phải Cổ nữ của tộc Miêu Cương - Nguyễn Thanh Nhi sao?"
Thật không ngờ ông cụ Tôn lại quen người phụ nữ này! Nghe ông cụ Tôn nói xong, Tam Thanh như thể cũng bừng tỉnh ngộ.
"Là cô ta sao? Chẳng trách nhà họ Uy dùng tà thuật khiến cô ta hồn tiêu phách tán, cô ta biết quá nhiều bí mật của nhà họ Uy mà".
Hai huynh đệ này anh một câu tôi một câu mặc kệ tôi đứng bên cạnh ù ù cạc cạc.
"Sư phụ, sư thúc, hai người quen người phụ nữ này sao?"
Ông cụ Tôn vỗ tay một cái rồi đứng bật dậy.
"Cũng không thể coi là quen biết, có điều từng là người cùng ngành nên có chào hỏi nhau vài lần. Đáng tiếc, một cô gái khá tốt sao lại bị ma xui quỷ khiến đi thích người nhà họ Uy cơ chứ?"
Ông cụ Tôn chậc lưỡi, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.
"Cậu có biết Cổ nữ nghĩa là gì không?"
Đang nói, ông cụ Tôn đột ngột chuyển chủ đề, hỏi tôi một câu.
"Mặc dù chưa từng gặp nhưng từ mặt chữ mà đoán nghĩa thì có lẽ là những người phụ nữ chuyên luyện cổ thuật phải không?"
Ông cụ Tôn nghe câu trả lời của tôi xong liền cười nhạt.
"Đúng một nửa, cô ta quả thực có