Chiếc khăn lụa trên cổ cô ta cũng vì lẽ ấy mà để lộ kẽ hở.
Một vết rách xấu xí và dữ tợn lập tức hiện ra trước mắt tôi.
Giống như một miếng thịt lợn đã rút sạch máu, phần mỡ và máu thịt đen ngòm bên trong lộ ra ngoài, đã xuất hiện dấu hiệu thối rữa rất rõ ràng.
Khi vết thương vừa lộ ra, mùi hôi thối cũng bốc lên ngay tức khắc.
Tôi nhíu mày, đây chẳng phải là vết thương cho con chó mực lớn gây ra hay sao?!
Tam Thanh cũng giật mình trước vết thương ấy, sắc mặt lập tức tái đi.
“Nguyễn Thanh Nhi, rốt cuộc tại sao đã chết rồi còn sống lại? Tại sao nhà họ Uy phải bỏ ra nhiều công sức như vậy, chẳng lẽ chỉ vì muốn nghịch ý trời, hình thành đại trận ư?!”
Từng lời châu ngọc mà Tam Thanh thốt ra lại khiến tôi cảm thấy dường như vẫn chưa hỏi được chính xác thứ cần hỏi.
Bởi vì điều mà tôi muốn biết hơn chính là chuyện tôi chính là “chìa khoá” của Thiên trận mà cô ta vừa mới nói.
Nhưng với tình hình bây giờ thì ba người chúng tôi không thể tiếp tục nói chuyện nữa.
Không biết có phải do bị kích thích bởi mùi thối từ vết thương của Nguyễn Thanh Nhi hay không, mà những người vừa nãy vẫn còn đứng im như con rối kia lại chầm chậm cử động.
Người di chuyển đầu tiên lại chính là cô gái không có Tam hoả trên vai.
Đôi mắt hơi đảo, cơ thể hơi lay động, cô ta bắt đầu cất từng bước về phía tôi.
Có cô ta dẫn đầu rồi, những người xung quanh cứ