“Tam Thanh, tôi biết anh không tin tôi.
Có điều tôi muốn nói với anh một điều, là ông Tôn đã bảo tôi đến đây.
Ông Tôn còn nhờ tôi chuyển lời với anh rằng: Dùng tiên áp chế tiên, lấy con người làm gốc.
Bây giờ vẫn chưa phải là lúc ra tay!”
Lời vừa dứt, sư thúc liền sững ra, đoạn ngoái đầu nhìn tôi bằng vẻ mặt ngạc nhiên.
Nhưng tôi hoàn toàn không hiểu hai câu này có nghĩa là gì.
“Sư thúc à, hai người đang chơi trò gì vậy?”, tôi càng không hiểu thì lòng dạ lại càng lo lắng hơn.
Nhưng hai người ấy không hề có ý định giải thích với tôi.
Sư thúc cúi đầu ngẫm nghĩ vài giây, sau đó bỗng ngẩng đầu lên và nhìn về phía Nguyễn Thanh Nhi.
“Bất luận thế nào đi nữa thì bây giờ chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi.
Nếu để nhà họ Uy lấy được thánh vật, e rằng sau này sẽ còn phiền phức hơn”.
Dứt câu, sư thúc bỗng nhiên nở một nụ cười lạnh lùng.
“Nguyễn Thanh Nhi, đừng tưởng rằng tôi không biết kế hoạch của cô là gì, lại còn mượn lời sư huynh để bảo chúng tôi rời khỏi đây cơ đấy.
Nhưng cô đánh giá thấp sự ăn ý của sư huynh đệ chúng tôi quá rồi.
Tôi biết cô muốn chết.
Nhưng thật xin lỗi, chúng tôi không giúp được cô rồi!”
Nói xong, sư thúc cũng không chờ Nguyễn Thanh Nhi trả lời, sau khi ra hiệu bằng mắt với tôi thì quyết đoán đi về phía toà nhà ký túc xá.
Tất nhiên là tôi phải đi theo sư thúc rồi.
Tuy vẫn chưa hiểu rõ cụ thể chuyện này,