Thấy tôi hỏi vậy, Uy Tinh nhìn tôi với bộ dạng như nực cười lắm.
“Anh còn mặt mũi mà hỏi tôi sao? Vậy hai người đêm hôm canh ba tới đây làm gì? Không phải là muốn xem rốt cuộc dưới hầm có thứ gì à? Tôi cũng vậy thôi”.
Uy Tinh nói thẳng thắn, nói xong còn bổ sung thêm một câu.
“Ban ngày tôi đã nói rồi, dưới này có thứ khiến tôi rất khó chịu nên tôi mới muốn tới xem”.
Mặc dù Uy Tinh nói rất hợp tình hợp lý nhưng chắc chắn là tôi không tin.
Rõ ràng cổ thi bị trấn nhiếp ở đây không phải mới một, hai năm.
Chị gái này đã học ở đây mấy năm nên chắc chắn sớm đã phát hiện ra điều bất thường rồi.
Vậy tại sao không tới sớm, không tới muộn mà cứ đợi đúng lúc tôi và Tam Thanh tới thì cô ta mới lại tới xem chứ?
Rõ ràng là ban ngày Uy Tinh cố tình dụ hai chúng tôi tới đây, đợi chúng tôi vào trước thăm dò thì cô ta mới làm ngư ông đắc lợi.
Tôi nhìn những cô gái phía sau cô ta, cộng thêm cô gái đang nằm dưới đất thì ba người này chỉ là những cô gái bình thường mà thôi.
Tôi cảm thấy khó hiểu, ra vào vùng hung địa như thế này mà sao cô ta lại lôi thêm ba kẻ phiền toái