Tôi khẽ ho với vẻ lúng túng.
Chuyện này không thể trách tôi được.
Bọn họ chẳng qua không cố ý, còn phàm là kẻ địch thì đương nhiên chúng tôi phải giảm thiểu nguy cơ cho chính mình chứ.
“Thì…lát nữa ra ngoài, tôi sẽ cõng cô ấy”.
Tóm lại là vẫn do tôi khiến người ta bị thương nên nên thừa nhận.
Thấy tôi nói vậy, sắc mặt Uy Tinh mới tốt hơn chút.
“Uy Tinh, sao ở đây thối vậy…Cậu nhìn bên kia xem, có phải là người hay không thế?”
Thấy tôi và Tam Thanh là người chứ không phải ma thì hai sắc mặt hai cô gái phía sau Uy Tinh mới tốt lên đôi chút.
Trong đó có một người nhìn là thấy ngay cổ thi ở một góc bèn vội vàng vỗ vai Uy Tinh và chỉ về hướng đó.
Thực ra trước khi được cô gái kia nhắc nhở thì Uy Tinh đã chú ý thấy cổ thi đó rồi.
Giờ bị cô kia hỏi như vậy, Uy Tinh chỉ chau mày sau đó quay lại nói với hai người bạn của mình.
“Giờ hai người cũng thấy rồi đấy, ở đây chẳng có gì cả, nhân lúc còn sớm, hai người mau về đi”.
Dường như Uy Tinh đã biết thứ ở góc kia là cái gì, sợ bạn mình bị kinh động nên muốn tách