Vừa nghe Tam Thanh nghi ngờ phương pháp của mình, Bạch tiên lập tức nổi giận.
"Sao có thể như vậy được, Bạch tiên là vị tiên đầu tiên của Tát Mãn, đến cả cổ trùng của Miêu Trại cũng là do đại tiên khai sáng, tôi đâu dám nghi ngờ.
Tôi chỉ lo rằng cơ thể cô gái này quá yếu không chịu đựng được thần uy của đại tiên".
Tam Thanh khó khăn lắm mới mời được vị đại tiên tính khí thất thường này tới, chỉ lỡ miệng một câu là phải dỗ dành đến nửa ngày.
Giờ tôi cũng đã hiểu tại sao ban đầu Tam Thanh không mời Bạch tiên nhập thân rồi.
Vị đại tiên này tính tình quả thực quái gở, nếu chẳng may đụng phải lúc tâm trạng nó không tốt thì mời tới chưa chắc đã cứu được người mà còn mất mạng như chơi.
Bạch tiên nghe Tam Thanh nịnh bợ xong giọng mới dễ nghe hơn một chút.
"Yên tâm, cô gái này bị thi khí đi vào cơ thể rồi theo các kinh mạch lan ra toàn cơ thể, đáng ra là mất mạng rồi đấy.
Có điều may mà thi khí vẫn chưa xâm lấn vào tim, vẫn còn cứu được, thay máu cho cô ấy là được".
Nói rồi, Bạch tiên lại gần Na Na lúc này đang đau đớn gào thét trên mặt đất.
"Chậc chậc, vết cắn này cũng tàn bạo thật, suýt nữa thì đứt cổ.
Nếu mà đứt thật thì đến tôi cũng không cứu được".
Nói rồi, Bạch tiên đặt tay lên lồng ngực của Na Na, sau đó lại lấy một nắm đất dưới chân, không giải thích gì thêm mà đắp luôn vào vết thương ở cổ cô ấy.
Tôi lo lắng quan