Chẳng trách cô gái kia lại dễ bị thi khí nhập vào như vậy.
Mệnh cách thuần âm, loại mệnh cách này chẳng khác nào đang đi trên ranh giới giữa âm và dương, rất dễ thu hút tà vật.
Đưa hai cô gái này tới đây thì khác nào cố tình muốn hại họ bị quỷ nhập?
Tôi quay sang nhìn Uy Tinh.
Cô ta hết lần này đến lần khác giấu giếm chúng tôi, quả thực vô cùng đáng ghét!
Bị Bạch tiên gặng hỏi như vậy nhưng Uy Tinh không hề hoảng loạn mà chỉ ngẩng đầu nhìn tứ phía, lẩm bẩm một câu.
"Đúng ra thì phải ra rồi chứ".
Vừa nghe cô ta nói vậy, tôi lập tức trở nên vô cùng cảnh giác.
"Cái gì ra rồi? Uy Tinh, cô rốt cuộc có mục đích gì?"
Tôi vốn đang đứng gần Uy Tinh, giờ nghe cô ta nói mình còn có mục đích khác nữa, tôi tức đến nỗi bước tới bóp lấy cổ cô ta.
Lần này Uy Tinh không hề phản kháng, mà nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng bình thản.
"Xin lỗi nhé Trương Ly, người không vì mình trời tru đất diệt.
Tôi làm như vậy cũng là để nắm chắc vận mệnh của mình mà thôi, anh đừng trách tôi".
Cô ta vừa dứt lời, những bức tường vẽ đầy bùa trú kia đột nhiên rung lên dữ dội.
Tôi loáng thoáng nghe thấy đằng sau những bức tường đó dường như vọng tới tiếng gầm gừ của một con dã thú.
Tam Thanh và Bạch tiên cũng bị cảnh tượng này