Cơ thể bất tử?
Lời ông cụ Tôn nói chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa khiến lòng tôi càng thêm nặng nề.
Mặc dù tôi không tin trên đời có thứ bất tử, nhưng tôi biết chắc Uy Chấn Tử có cách để phục hồi cơ thể.
Nếu không thể phá được chiêu thức này của ông ta thì Uy Chấn Tử quả thực chẳng khác nào bất tử.
Nhìn Uy Chấn Tử, Tam Thanh trước nay vẫn luôn bình tĩnh giờ gương mặt cũng lộ vẻ suy sụp.
Tam Thanh khẽ run lên, sau đó ngồi phịch xuống đất.
"Trường sinh bất tử...!hóa ra các người cũng làm được rồi.
Rốt cuộc ai là người đứng sau chỉ điểm cho nhà họ Uy các người?"
Tam Thanh như thể đang hỏi Uy Chấn Tử, lại vừa như đang tự độc thoại.
Uy Chấn Tử đương nhiên chẳng thèm đếm xỉa đến câu hỏi của Tam Thanh.
Ông ta bước lên phía trước một bước nữa, áp sát Tam Thanh.
Trong khoảnh khắc đó, chuông báo động trong đầu tôi rung lên, tôi bất chấp tất cả gào lên với Uy Chấn Tử:
"Lão tặc già, không phải ông muốn mạng tôi sao? Tôi ở đây này, ông có dám ra đây không?"
Ánh mắt Uy Chấn Tử nhìn Tam Thanh đầy thèm muốn, khát khao phải có cho bằng được.
Đó là ánh mắt thợ săn nhìn con mồi của mình!
Tiếng gào thét của tôi không hề có tác dụng, chỉ thấy Uy Chấn Tử giơ tay vỗ vào vai Tam Thanh một cái.
Chỉ trong một thoáng, Tam Thanh không hề phản kháng, cơ thể như người không xương đổ sụp xuống mặt đất hôn mê bất tỉnh.
"Sư thúc!"
Tôi không rõ Uy Chấn Tử có lấy mạng Tam Thanh không nhưng tôi biết dù Tam Thanh còn mạng thì cũng bị trọng thương.
Tôi nhìn chằm chằm Uy Chấn Tử đến nỗi tròng mắt như thể sắp bắn ra ngoài.
"Hi hi, ranh con, giờ không ai giúp được mày nữa, mày sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu.
Thế nào? Đã chuẩn bị để được tao ăn chưa?"
Uy Chấn Tử dùng giọng của Miêu quỷ cười hi hi nói với tôi, sát khí