Đối với thân phận của cổ thi này, tôi bỗng có rất nhiều suy nghĩ.
Nhưng không bao giờ nghĩ rằng cổ thi này lại có liên quan tới tôi.
Giờ nhìn cổ thi dần dần hồi phục dung mạo, trông giống y hệt mẹ mình thì khiến tôi hoàn toàn mất hồn khi mà trước đó tôi vốn đã mất bình tĩnh sẵn.
Thực ra trong thế giới rộng lớn này, người người trông giống nhau không phải là không có và cũng không có chuyện tôi chưa từng thấy.
Thế nhưng dù hai người cách nhau hàng trăm năm giống nhau thì cũng thôi, giờ đến cái nốt ruồi trên mặt cũng giống y như đúc khiến tôi cảm thấy thật khó tin.
Tôi nhớ lại cảnh tượng lúc tôi quay trở về thôn nhà họ Trương.
Hắc Bạch Hỉ quỷ nhấc quan tài màu đen và đưa mẹ tôi đi.
Vào lúc đó, mặc dù tôi đã cảm thấy nghi ngờ với thân phận của bố mẹ mình, nhưng rốt cuộc thân phận của mẹ là gì, tại sao lại có Hắc Bạch Hỉ quỷ khiêng bà đi thì tôi từ đầu tới cuối chẳng nghĩ ra được manh mối nào.
Tôi cũng đã từng hỏi Tam Thanh về vấn đề này.
Nhưng Tam Thanh cũng chỉ nói rằng mẹ tôi vẫn còn chút cơ hội và còn cảm thán rằng những người phụ nữ của nhà họ Trương đều là những người vô cùng vĩ đại.
Giờ nhìn cổ thi trước mặt, một lần nữa khiến tôi không khỏi nghi ngờ thân phận của mẹ mình.
“Trương Ly, đừng nhìn nhầm! Nhân lúc cổ thi còn chưa tỉnh lại thì mau đưa Tam