“Tôi vốn là tiên bảo hộ của ông nội cậu, theo lời dặn dò của ông cậu, ở lại đây để trấn áp cổ thi này.
Bao năm đã trôi qua, tôi tưởng cổ thi này sẽ không tỉnh lại nữa, không ngờ sự việc vẫn nằm trong dự liệu của ông ấy”.
Cũng không biết dụng ý của ông cụ Hồ là gì.
Cổ thi tỉnh lại không quan tâm, Uy Chấn Tử khiêu khích cũng mặc kệ, mà lại đi tới trước mặt tôi nói chuyện tầm phào.
Thế nhưng nửa câu nói sau của ông cụ Hồ khiến tôi cảm thấy mù mờ, không hiểu được ý nghĩa là gì.
Tôi cũng khá kinh ngạc.
Tiên bảo hộ của ông nội tôi không ngờ lại là Hồ tiên chín đuôi.
Trước đây tôi không hề biết trên người ông còn có một tiên gia cao thâm khó lường như vậy.
“Ông cụ Hồ, ông nội tôi còn nói gì nữa không?”
Mặc dù nghe không hiểu nhưng sau khi nghe nói ông cụ Hồ chính là tiên bảo hộ của ông nội thì tôi bỗng vô thức có một cảm giác thật gần gũi, cộng thêm trước đó ông cụ Hồ còn ký hiệp ước với tôi nên trước mặt tiên gia này tôi chẳng có gì phải dè chừng bèn vội vàng thăm dò về tình hình của ông nội.
Chỉ có điều khi tôi đang muốn kết giao với ông cụ Hồ thì cổ thi và Uy Chấn Tử lại không có ý định tác thành cho tôi.
Tôi vừa nói xong thì Uy Chấn Tử lập tức hét lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
“Á! Hóa ra là cô ta! Tên họ Hồ kia, tôi đã nói tại sao mà ông không