Lúc ở Vọng Tiên Các, Tam Thanh không ít lần làm những chuyện lừa gạt, cho nên sư thúc tôi không có gì ngoài điều kiện, điện thoại đương nhiên cũng phải dùng loại tốt nhất.
Nhưng lúc này Tam Thanh đang giữ khư khư chiếc điện thoại, suy nghĩ mãi mà không hiểu.
"Rõ ràng là chụp được cả tấm lưng của cậu, nhưng sao chỉ có cái mắt quỷ đó là không chụp được?"
Tam Thanh hoang mang ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Tôi kinh ngạc, vội vã cầm điện thoại lên xem.
Quả thực trong bức ảnh toàn bộ phần lưng của tôi được chụp lại nhưng hoàn toàn nhẵn nhụi không chút dấu vết nào.
Đừng nói là mắt quỷ, đến cả một cái nốt ruồi cũng không có.
"Sư thúc, thử dùng điện thoại của tôi chụp lại xem sao".
Tôi vẫn chưa từ bỏ, móc điện thoại của mình ra để thử nhưng bất kể dùng cách nào, cho dù chúng tôi lấy hai tấm gương chiếu vào thì cũng chỉ nhìn thấy tấm lưng nhẵn bóng của tôi chứ chẳng hề thấy mắt quỷ.
Lần này cả hai chúng tôi đều sững sờ.
"Sư thúc, thúc thử nhìn lại xem, hay là ban nãy thúc chưa tỉnh ngủ chứ trên lưng tôi thực ra không có mắt quỷ nào cả".
Trước đây ấn Ngũ Quỷ Đài Quan trên lưng tôi còn không kỳ dị như thế