Tôi vừa lo lắng vừa háo hức vén áo lên, quay lưng về phía Tam Thanh rồi hỏi.
Bất luận tại sao cái ấn này biến mất thì đây cũng là một việc tốt.
Tam Thanh đang ngủ ngon bị tôi đánh thức nên một lúc lâu vẫn chưa tỉnh ngủ.
"Cái gì mà ấn Ngũ Quỷ Đài Quan? Đây chẳng phải là mắt quỷ sao?"
Tam Thanh mơ mơ màng màng nói một câu khiến niềm vui ban nãy của tôi như bị dập tắt.
"Mắt quỷ? Mắt quỷ gì cơ?"
Tôi lập tức trở nên lo lắng, lẽ nào ấn Ngũ Quỷ Đài Quan mới đổi hình dạng? Có khi nào điều đó có nghĩa tôi sắp thăng thiên rồi?
"Ừm, ở đây này, trên huyệt Phong Môn có một cái mắt quỷ, không có gì ghê gớm cả".
Nói rồi, Tam Thanh ngáp dài một cái.
Nhưng đang ngáp dở, đột nhiên Tam Thanh như chợt bừng tỉnh, không ngáp nốt nửa cái còn lại nữa mà hỏi.
"Không đúng, ấn Ngũ Quỷ Đài Quan trên người cậu bị thay bằng mắt quỷ từ khi nào vậy?"
Ban nãy tôi còn đang không hiểu đầu đuôi chuyện này là sao, nhưng khi nghe thấy ba chữ "huyệt Phong Môn" thì tôi đã hiểu ra tất cả.
Mặc dù tôi đã nhắc tới chuyện bị cổ thi đè trong đường hầm với Tam Thanh nhưng lúc đó thời gian gấp gáp nên tôi vẫn chưa có thời gian để kể rõ từng chi tiết.
Đặc biệt là khi huyệt Phong Môn của tôi bị cổ thi đó chọc vào.
Chuyện này đến tôi còn quên bẵng đi nên đương