Uy Tinh không đợi tôi lên tiếng mà tự nói tiếp.
“Từ khi tôi hiểu chuyện, bố mẹ tôi thường nói với tôi một câu, rằng tôi mang mệnh cách của phượng hoàng, sinh ra là để phụ tá anh thành rồng, vì vậy từ nhỏ tôi đã biết tôi có một vị hôn phu tên là Trương Ly”.
Nói tới đây, Uy Tinh ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ u ám.
Cô ta nói vậy khiến tôi càng sững sờ hơn.
Tôi chờ đợi Liễu Nguyệt Như mười năm, không ngờ Uy Tinh cũng đợi tôi mười năm?
Như vậy thì tôi đã mơ hồ hiểu ra vì sao năm đó ông nội tôi lại cải mệnh làm trái ý trời, không tiếc hao tổn dương thọ là để cho tôi lựa chọn Liễu Nguyệt Như.
Có lẽ là do ân oán giữa nhà họ Trương chúng tôi và nhà họ Uy quá sâu sắc và kéo dài nên ông nội không cam tâm khiến tôi phải chịu mệnh cách như vậy và trở thành kẻ xấu như nhà họ Uy.
Nhớ tới ông nội, tôi bỗng cảm thấy đau lòng rồi lại nghĩ tới việc Uy Tinh lừa tôi và Tam Thanh vào trong động cổ thi, hại Tam Thanh suýt nữa mất cả mạng thì tôi càng nhìn Uy Tinh với ánh mắt căm hận hơn vài phần.
“Anh không cần nhìn tôi như vậy.
Từ nhỏ tôi đã hiểu âm dương nên biết được nhân quả không thuận theo ý người.
Anh không muốn có liên đới gì tới tôi, tôi càng không muốn.
Vì vậy hôm đó tôi mới lừa anh, dụ anh vào trong động cổ thi ở dưới tòa ký túc xá”.
Có lẽ là cảm thấy đau đớn vì cái nhìn đầy hận thù của tôi nên khuôn mặt xinh đẹp của