Nghe Tam Thanh nói rằng tôi đã có người mình yêu thì tôi bỗng thấy khuôn mặt cô ta khẽ run lên, sau đó cô ta quay người, mở cửa định bỏ đi.
Trước khi đi, Uy Tinh hơi khựng lại và nói nhỏ với tôi.
“Trương Ly, đợi đến khi anh có thể cải mệnh trái ý trời thì tôi hi vọng anh có thể tới giúp tôi”.
Sau khi nói một câu khó hiểu thì Uy Tinh đóng cửa bỏ đi không chút do dự.
Đợi cô ta rời khỏi, một lúc sau Tam Thanh mới thở dài thườn thượt.
“Cậu nói xem, bản thân không đẹp trai bằng tôi mà vướng đào hoa nhiều thế.
Nếu mà cậu còn đẹp nữa thì những cô gái chắc sẽ khó sống nổi mất”.
Tôi nhìn Tam Thanh với vẻ khó hiểu, nhất thời không hiểu ý tứ của Tam Thanh.
“Vừa rồi cô ta cũng nói rồi đấy, số mệnh nhân quả trước giờ đâu phải ở lòng người.
Mệnh cách của hai người, dù không còn là Long Phượng Giản nữa thì vốn cũng là tương sinh tương hỗ, nhưng do cậu có ông nội giúp cải mệnh, thay cậu tạo thêm một con đường nữa nên mới có thêm Liễu Nguyệt Như, nhưng Uy Tinh không đơn giản vậy đâu nhé”.
“Khi hai người chưa gặp nhau còn đỡ, giờ gặp rồi, do mệnh cách hấp dẫn thì dù là không có tình cảm, e rằng cũng sẽ rung động”.
Tam Thanh nhìn ra cửa lắc đầu với vẻ tiếc nuối giống như tiếc rẻ bông hoa nhài mà bị cắm bãi phân trâu vậy.
“Nếu cô gái