Người bảo vệ phả ra một ngụm khói rồi nheo mắt nhìn tôi.
“Cũng coi như quen biết, trước đây có qua lại.
Nói thật là ông ta nợ tôi ít tiền, nếu không tôi cũng chẳng tìm đến trường làm gì, có phải không?”
Tôi giả vờ thở dài phiền muộn.
Nghe tôi nói vậy, người bảo vệ không còn cảnh giác nhiều nữa, thậm chí còn chậc lưỡi với vẻ đồng cảm.
“Chậc chậc, đúng là đáng thương, có lẽ anh sẽ không lấy lại được tiền đâu”.
“Hả? Sao lại nói như vậy?”
Tôi nghe thì biết có vẻ như người bảo vệ này biết gì đó nên vội sà tới, nhét cả nửa bao thuốc còn lại vào tay cậu ta.
Có được chút lợi lạc, người bảo vệ cười híp cả mắt và nhét thuốc vào túi.
Cậu ta nhìn xung quanh rồi mới ghé vào tai tôi nói nhỏ.
“Đừng thấy Vương Cường bình thường ngay ngắn đàng hoàng, nhát gan mà nhầm vì khi hành sự có nhiều điều kỳ quái lắm!”
“Tối đó không phải là nhà trường nói sẽ sửa sang lại ký túc xá và kêu toàn bộ nữ sinh ở toà nhà đó rời đi sao? Đêm đó Vương Cường trực ban, kết quả là, có giáo viên nhìn thấy lúc nửa đêm Vương Cường dẫn theo hai mươi mấy người lượn lờ trong trường.
Ông ta đi trước, hơn hai mươi người kia đi sau…”
Nói tới đây, tôi bỗng cảm thấy có dự cảm chẳng lành.
“Thực ra ban đầu vốn không có gì, thi thoảng có học sinh không nghe lời, ban đêm