“Những lời nói của bác tài xế này không sai nhỉ!”
Vết thương của Tam Thanh vẫn chưa khỏi hoàn toàn rồi bị đày đọa cả một đoạn đường nên giờ có phần yếu ớt, thế nhưng khi nhìn thấy cao ốc Phương Viên thì đôi mắt Tam Thanh lại sáng rực lên như tinh thần được lấy lại.
“Cháu trai, có nhìn ra điều gì không?”
Hai chúng tôi đứng bên đường nhìn tòa cao ốc và cảm thấy hoảng hốt.
“Sư thúc, sư thúc nói xem có phải thời gian đang quay ngược không? Sao tòa cao ốc Phương Viên nhìn như không xảy ra chuyện gì hết vậy, không hề giống âm trạch, hơn nữa bao nhiêu người cũng nhìn thấy cả, chắc chắn không thể là ảo ảnh được”.
“Bỏ hai từ ‘chắc chắn’ đi cho tôi! Hành nghề âm dương mà nói chắc nịch thế thì cẩn thận lại tự mình tát mình đấy”.
Tam Thanh ngẩng cổ nhìn một lúc rồi quay đầu dạy tôi một câu.
“Cậu nói thời gian quay ngược thì cũng thôi, ảo ảnh thì cũng thôi, không phải là không có khả năng.
Đi thôi, chúng ta tới đó xem sao”.
Tôi dìu Tam Thanh đi về phía cao ốc Phương Viên.
Cả đoạn đường, tôi phát hiện ra trung tâm thành phố vốn náo nhiệt thì giờ đến một bóng người cũng không có, đến cả những cửa hàng gần đó cùng đều đóng chặt cửa.
“Sư thúc, sư thúc nói xem lần này gây ra động tĩnh lớn như vậy, lẽ nào không sợ tạo ra phiền phức sao?”
Từ xưa tới nay tà luôn có chánh đàn áp, nhất là đối với trận chiến như hiện tại.
Để tránh xảy ra loạn lạc, phía trên nhất định phải có người bình định chiến sự.
Nếu