“Lẽ nào chuyện này kỳ dị quá nên phía trên không ém được sao?”
Tôi lầm bầm.
Tam Thanh nghe tôi nói vậy thì tức giận, mặc kệ cơn đau trên người, giơ tay lên đập bốp vào đầu tôi.
“Cái đồ ngốc thì biết được bao nhiêu chứ? Cao nhân thực sự bên ngoài có bao nhiêu người, tất cả đều vượt xa sự tưởng tượng của cậu đấy.
Nhất là bộ môn ‘chấp pháp’, năng lực của họ không phải là điều mà cậu có thể đoán ra được đâu.
Đừng nói là chuyện này, ngay cả đại trận thống trị thiên hạ thì phía trên cũng có cách để dập tắt luôn”.
Một câu nói vô ý của tôi mà như động phải nọc của Tam Thanh vậy, khiến Tam Thanh tức giận đùng đùng, ra tay thẳng thừng, đập bôm bốp vào đầu tôi.
Tôi xoa đầu, liếc nhìn Tam Thanh và không nói gì, chỉ thầm tính toán.
Lẽ nào Tam Thanh còn có liên hệ sâu sắc với những bộ phận đó sao?
Thông qua những ngày tiếp xúc vừa rồi khiến tôi càng thêm tò mò và nghi ngờ về thân phận của Tam Thanh và ông Tôn.
Xem ra sau này nếu có cơ hội thì tôi phải hỏi cho ra nhẽ mới được.
Vừa đi vừa nói, chúng tôi đã đi tới con đường nơi có tòa cao ốc Phương Viên.
Vừa bước được hai bước thì bỗng có người lao tới nhiệt tình chào hỏi chúng tôi.
“Người anh em, lâu quá không gặp”.
Cả đoạn đường đến một bóng người không thấy.
Ngoài hai chúng tôi ra thì bốn bề đều im phăng phắc, thế