“Sổ sinh tử của anh ta không cần điền, vì Diêm vương đã gạch tên anh ta rồi.
Sau khi chết, hồn thể của anh ta không đến cõi âm cũng không vào cõi dương, chỉ có thể ở một nơi mà cả âm và dương đều không tiếp nhận.
Chúng tôi thường gọi nơi ấy là ‘Không’, không có nguồn gốc, không có điểm đầu, không có điểm cuối, chính là vĩnh hằng”.
“Nếu như phải giải thích ra thì đây giống như là nơi lưu đày vậy, một nơi bị ruồng bỏ mãi mãi”.
Nếu vị tiên gia này không giải thích cũng không sao, nhưng giải thích rồi thì cả người tôi liền run lên bần bật, nghe như sét đánh ngang tai.
Không có điểm đầu, không có điểm cuối, là vĩnh hằng.
Thế thì có nghĩa đó là một nơi không có bắt đầu cũng không có kết thúc, vậy chẳng lẽ hồn thể của sư thúc sẽ vĩnh viễn mắc kẹt ở đấy ư?!
“Nơi ‘Không’ này nằm ở đâu?!”
Tôi nhìn chằm chằm tượng người bằng gỗ liễu, cặp mắt đã đỏ ngầu, không còn quan tâm đến việc phải kính trọng đối phương nữa.
Thấy tôi vô lễ như vậy, tượng người bằng gỗ liễu chỉ thoáng chau mày chứ cũng chẳng so đo với tôi, đoạn dùng ngón tay