Ngẩn người hồi lâu, tôi bèn nhìn xuống di thể trông như đang ngủ của sư thúc, lúc này mới lờ mờ hiểu những lời mà tượng người bằng gỗ liễu kia vừa nói.
Có lẽ ông ấy giúp tôi giữ cho thi thể của sư thúc không bị thối rữa, cứu được hay không thì còn phải trông vào năng lực của tôi!
Sau khi hiểu được điều này, tôi cố nén đau thương, sau đó cõng cơ thể đã mềm nhũn của sư thúc về nhà.
Khi về đến nhà, tôi mới phát hiện Liễu Nguyệt Như và Phương Tuyết đều có mặt.
Thấy tôi trở về, cả hai đều rất vui.
Nhưng khi trông thấy sư thúc đang được tôi cõng trên lưng, nụ cười trên mặt họ liền cứng đờ.
“Nguyệt Như à, sư thúc xảy ra chút chuyện nhưng vẫn chưa chết, chỉ tạm thời hôn mê thôi”.
Nhìn dáng vẻ ngập ngừng bối rối của họ, tôi cố nặn ra một nụ cười để an ủi cả hai.
Sư thúc không còn hồn thể, nên thân xác phải nhờ người ta chăm sóc.
Tôi không thể thường xuyên ở đây, nên người ở lại chăm sóc sư thúc phải là người mà tôi tin tưởng nhất.
Vì vậy, người này chỉ có thể là Liễu Nguyệt Như.
Nhưng tôi cũng biết, chăm sóc người không còn ý thức là một việc rất vất vả, mà cũng chưa chắc đạt được kết quả tốt.
Thế nên tôi có phần ngập ngừng khi nhìn Liễu Nguyệt Như, quả thật không biết phải mở lời thế nào.
Nhưng Liễu Nguyệt Như là người rất thông minh.
Tôi còn chưa lên tiếng thì cô ấy đã hiểu ý tôi rồi.
“Trương Ly, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ