"Chàng trai trẻ, cậu thú vị thật đấy.
Không biết hút thuốc nhưng lại mang thuốc theo, xem ra cậu là người biết cách lấy lòng người khác đây".
Nếu một người đang mắc kẹt trong một hoàn cảnh đáng sợ, nếu có thể cười to vài tiếng thì cảm giác sợ hãi sẽ tan biến đi rất nhiều.
Tiếng cười của bác tài khiến cho bầu không khí yên lặng quỷ dị trên xe đã trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
Tôi cũng cười hùa hi hi ha ha, sau đó ngậm điếu thuốc hít một hơi nữa.
Nhưng hơi thuốc vào trong miệng tôi còn chưa kịp nhả ra thì tôi đã đông cứng lại, tôi vừa nuốt hết chỗ khói vào bên trong.
Gần như cùng lúc đó, tài xế ban nãy vẫn còn cười hi hi đột nhiên đạp phanh gấp.
Lực quán tính rất mạnh khiến Hoàng Cường đang ngủ ở ghế sau ngã lăn xuống đất, suýt chút nữa thì lộn lên ghế lái.
"Mẹ nó chứ...!chân tay tôi già yếu lắm rồi, ông định làm tôi dập đầu chết hay sao? Nếu ông không muốn chở nữa thì cứ bình tĩnh mà nói với chúng tôi chứ đừng có lái xe như vậy chứ?"
Hoàng Cường đang ngủ gà ngủ gật không biết chuyện gì vừa xảy ra nên còn tưởng tôi và tài xế kia cãi nhau nên giờ bác tài muốn bỏ chúng tôi ngang đường.
Nhưng sau khi nói dứt lời, Hoàng Cường phát hiện cả tôi và bác tài đều không buồn để ý đến ông ấy nên mới chăm chú ngó ra phía đằng trước xe.
"Sao vậy?"
Trực giác nhạy bén của Hoàng Cường khiến ông ấy lập tức cảm nhận được mối nguy hiểm, vội vã nhìn về phía trước.
Chỉ thấy dưới ánh đèn pha sáng trưng có một con chồn