Tôi vươn tay vỗ vỗ vai bác tài, ra hiệu im lặng.
"Động vật biết ngáng đường như vậy chắc chắn là có linh tính.
Nó ngáng đường chúng ta ắt phải có nguyên nhân, nếu không giải quyết nguyên nhân này thì dù có bỏ chạy thì tai họa vẫn sẽ đuổi tới cùng đường, không thể thoát được".
Tôi hắng giọng, cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể.
Quả nhiên, nghe tôi nói xong, bác tài đã nhìn tôi với ánh mắt khác, cuối cùng cũng không vội vã thúc giục chúng tôi xuống xe nữa.
"Vậy cậu nói xem giờ phải làm sao? Việc này là do tôi chở hai người nên mới gặp phải, hai người phải nghĩ cách đi".
Sau khi nghe tôi nói bỏ chạy cũng không có tác dụng thì bác tài đã sợ đến nỗi nói bằng giọng như sắp khóc.
Tôi quay đầu lại nhìn Hoàng Cường, có vẻ giờ ông ấy cũng đang rất lo lắng đến nỗi không dám nhìn thẳng vào con vật kia nhưng cũng sợ con chồn đó đột nhiên làm gì chúng tôi nên ông ấy cứ đảo mắt qua lại không ngừng.
Tôi hít sâu một hơi, sau đó quay lại nhìn con chồn kia.
Con chồn kia như thể sắp đắc Đạo rồi, bộ lông vàng óng bên dưới cùng còn xen lẫn những sợi màu trắng.
Nó ngồi đó nhìn từ xa trông rất giống một con người.
Nó vẫn nhìn chằm chằm vào trong xe, cũng không biết nó đang nhìn ai nữa.
"Hai người có mang tiền theo không?"
Nghĩ ngợi một lát, tôi hỏi hai người còn lại trong xe.
Hai người họ nghe tôi hỏi thì hơi ngẩn người ra, nhưng sau đó đều gật đầu ý nói mình đều mang tiền theo.
Nghe