Nhìn thấy bố mình sống dở chết dở thì Tào Thần phụp xuống bên giường khóc sụt sùi.
“Trương đại sư, bố tôi còn cứu được không?”
Đối với câu hỏi của Tào Thần, tôi cũng cảm thấy khó xử.
Con chồn yêu kia mà ra tay là liều chết, nhìn dịch não màu vàng chảy ra khi nãy của nó thì tôi cho rằng lúc nữa dịch não của Tào Kiến Quân cũng chảy ra không khác gì.
Tôi nhìn bộ dạng hiện tại của ông ta đã rơi vào tình trạng thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít rồi.
Sợ rằng nhắm mắt lại thì cũng chẳng còn được mấy.
Mặc dù tôi hiểu vậy nhưng không thể nói cho Tào Thần được.
“Đưa bố anh tới bệnh viện trước đi”.
Sắc mặt tôi hơi khó coi, tôi bèn an ủi Tào Thần đưa bố anh ta tới bệnh viện, không biết chừng vẫn còn hi vọng.
Tào Thần được tôi nhắc nhở thì mới phản ứng lại, cuống cuồng cõng bỗ chạy ra ngoài.
Tôi chạy theo sát phía sau hai người bọn họ.
Mặc dù tôi tới muộn, không thể ngăn chặn bi kịch xảy ra.
Nhưng đã quan tâm tới chuyện này thì tôi phải vì nó đến cùng.
Huống hồ, trước khi bỏ đi chồn yêu còn chỉ vào Tào Thần.
Tôi nhất thời không hiểu ý của nó, chỉ mơ hồ cảm thấy con chồn này không hề có ý định bỏ qua.
Không biết chừng đợi Tào Kiến Quân không còn nữa thì nó sẽ ra tay với Tào Thần cũng nên.
Trên đường tới bệnh viện, sắc mặt Tào Kiến Quân không còn ra hồn người nữa.
Cả cơ thể co giật liên tục, được một lúc thì thấy ông ta ta cứng đơ người và hoàn toàn tắt thở.
Nhìn hồn thể của Tào Kiến Quân bay ra ngoài và nhìn thi thể mình với vẻ hoang mang thì tôi chỉ biết thở dài bất lực và vỗ vai Tào Thần.
“Không cần mất công đi bệnh viện nữa, về thôi, lo hậu sự cho bố của anh”.
Lúc này, Tào Thần đang cố nín khóc lái xe về phía bệnh viện.
Nghe tôi nói vậy, anh ta