Nghĩ tới việc lúc này có khả năng con chồn yêu sắp ra tay thì tôi càng sốt ruột hơn.
Tào Thần vẫn còn chưa bình tĩnh trở lại, đột nhiên thấy tôi nghiêm túc như vậy thì sững người.
Nhưng may mà anh ta không ngốc nên vẫn kiên quyết gật đầu.
“Tin! Trương đại sư, cậu nói gì tôi cũng tin!”
“Nếu đã tin tôi thì nghe tôi nói.
Hậu sự của bố anh giờ chỉ có thể được như vậy.
Những chuyện khác để mẹ anh lo.
Chúng ta mau quay về huyện...!Mà không, một mình anh quay về ngay, ngay lập tức!”
“Nhớ kỹ, nhiệm vụ của anh chỉ có một, mau quay về huyện ở cạnh vợ mình, nhất định không được rời nửa bước, tuyệt đối cẩn thận để phòng những người muốn tách anh ra, một khi có gì đó không ổn thì lập tức gọi điện thoại cho tôi”.
Tối sốt ruột dặn dò sau đó quay người rời đi.
Tôi vốn định cùng Tào Thần đi chăm sóc vợ anh ta nhưng nghĩ có khi tới lúc đó có thể chồn yêu đã nhanh hơn chúng tôi một bước và tới huyện thì có nói gì cũng là muộn.
Chậm một bước thì có thể chuyện gì cũng sẽ rơi vào thế bị động.
Giống như Tào Kiến Quân, cuối cùng dù tôi có tìm được con chồn đổi mạng đó thì cũng không thể làm gì được nữa, chỉ có thể trân trân nhìn ông ta bị hành hạ mà chết thảm.
Chuyện như vậy, tuyệt đối không thể để xảy ra lần hai được.
Thấy tôi chỉ nói vài câu không ra đầu ra đuôi rồi