Giờ nếu tôi nói cho anh ta biết sự thật thì có lẽ anh ta sẽ phát điên mất?
Vì vậy giấu được lúc nào hay lúc đó, hi vọng là chỉ do tôi nghĩ nhiều mà thôi.
Ra khỏi nhà họ Tào tôi chạy vào cửa tiệm nhỏ trong thôn mua một cái cuốc chim, một cái xẻng và cả một cái thùng sắt lớn rồi tới cửa hàng thực phẩm chín mua năm con gà quay.
Chuẩn bị xong những thứ đó, tôi đổ dầu vào thùng sắt, xách những thứ đó đi tới ngọn núi gần nơi đây nhất.
Tìm một địa hình bằng phẳng và tôi bắt đầu cắm đầu đào hố.
Đào cái hố này cũng cần chút kỹ thuật, miệng rộng dưới hẹp, hơn nữa còn là hố vát.
Với cái hố này chui vào rất dễ nhưng muốn chui ra thì mất sức.
Chỉ riêng việc đào cái hố đã khiến tôi ngốn gần hai tiếng đồng hồ.
Sau khi đào xong tôi lại đắp đống đất bên miệng hố và bôi một lớp dầu lên thành hố.
Sau khi làm xong, tôi mệt tới mức toàn thân nhức mỏi, tay thì nổi lên mấy cái bọng nước.
Sau đó tôi vứt năm con gà nướng vào trong hố rồi mới phủi tay, thu dọn đồ nghề và quay đầu đi xuống núi.
Việc còn lại là chờ đợi.
Sau khi xuống núi tôi lại quay về nhà họ Tào.
Đúng là Tào Thần đã nghe lời.
Khi tôi trở về thì anh ta đã lái xe trở về nhà mình trong huyện, nhưng khi tôi gọi điện thì giọng nói của anh ta vẫn còn mang vẻ nghi ngờ.
“Trương đại sư, cậu bảo tôi quay về có phải là sợ chồn yêu chuẩn bị ra tay với vợ và con