Như vậy khi những còn chồn muốn nhảy vào trong sân thì đều phải chuẩn bị tình huống sẽ bị đám mảnh sành kia cứa rách bụng.
Những thứ ăn được mà không thể trộm thì đương nhiên không thể tồn tại.
Vì vậy giờ ở vùng nông thôn, cơ hội nhìn thấy chồn cũng ít đi.
Tôi đã nhắm đúng vào điều đó nên mới đào cái hố này.
Thực ra đối với cái hố như thế này mà muốn bắt một con chồn trưởng thành sẽ rất khó.
Chồn trưởng thành có trí thông minh không kém gì so với đứa trẻ hai, ba tuổi.
Với cái bẫy quá rõ ràng thế này thì bọn chúng chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Thứ tôi muốn bắt chính là chồn nhỏ.
Chồn nhỏ thường xốc nổi, nôn nóng, nhìn thấy cái hố như thế này đối với chúng mà nói giống như chiếc hộp Pandora vậy, không chui vào thì đúng là có lỗi với bản thân.
Hơn nữa trong cái hố của tôi còn có cả gà nướng nữa chứ.
Chỉ cần một con chồn chui vào thì nó muốn chui ra cũng khó.
Miệng hố đều là dầu, hơn nữa cái hố còn hơi xiên, muốn bò ra thì thật sự là phải tốn sức.
Bò không ra được sẽ gọi đồng bọn tới cứu, vì vậy một còn lọt hố thì sẽ có một con khác mò tới.
Đây chính là cái gọi là hố tuyệt hộ.
Nếu là tháng chạp thì cái hố này sẽ còn phát huy tới cực hạn, đổ nước vào hố, đợi khi nước đóng băng thì chỉ cần một con lọt vào thôi cũng sẽ không thể nào bò ra được.
Tôi khom người nhìn vào trong.
Mặc dù không thể nhìn rõ nhưng tôi có thể mơ hồ thấy