Đợi khi tôi tới gần, cái thứ đó nghe thấy tiếng bước chân của tôi thì cảnh giác ngẩng đầu, hai con mắt bé tí của nó nhìn tôi.
Quản nhiên là một con chồn yêu.
“Súc sinh, để tao xem mày chạy đi đâu!”
Vừa nhìn rõ đó là một con chồn thì tôi lập tức giơ cuốc chim lao về phía nó và chửi rủa.
Vốn con chồn yêu nhìn thấy tôi còn nhe răng định hù dọa, bày ra vẻ tấn công tôi.
Kết quả bị tôi quát cho thì lập tức sợ hãi, quay đầu bỏ chạy, mặc kệ tất cả.
Cái thứ đó chạy cũng nhanh ghê, trong chớp mắt đã không thấy đâu.
Tôi cũng không đuổi theo mà chỉ đi tới cái hố và đưa tai lên nghe bên trong.
Bên trong phát ra tiếng kêu the thé yếu ớt.
Tôi nhếch miệng cười, không ngờ chuyện tôi làm lại thuận lợi đến vậy.
Tôi đào cái hố này gọi là hố tuyệt hộ.
Đây cũng là thứ mà năm xưa ông nội dạy cho tôi, nhưng trước giờ ông không đào bao giờ, tuyệt hộ mà, nghe cái tên đã biết là cái hố này dùng để bắt cả gia hộ.
Chồn thích ăn gà, đây là chuyện ai cũng biết.
Tôi nghĩ, con chồn yêu kia chạy tới đòi mạng của Tào Kiến Quân thì chắc chắn nó sẽ sống ở gần khu núi này, hơn nữa nó đổi mạng còn không hề dùng mạng của chính mình.
Chồn cũng giống như những loại động vật có vú khác, có phân cấp bậc và cũng phân kẻ đứng đầu.
Hơn nữa điều thú vị nhất