Ngọn núi cách nhà Hoàng Cường không xa lắm.
Hai chúng tôi đi men theo con đường tầm mười phút là tới.
Nhưng càng tới gần ngọn núi thì tôi càng cảm thấy luồng sát khí cực mạnh như muốn đâm xuyên qua tim phổi.
Không chỉ có vậy, xung quanh còn mơ hồ vang lên tiếng khóc cười của đám trẻ con.
Nghe giống như một khu vui chơi cỡ lớn cho trẻ vậy.
Bầu không khí kỳ dị khiến con chồn trong lồng trở nên an phận, nó nằm sạp xuống không dám lên tiếng.
Tôi thầm run sợ, động vật rất linh nghiệm, xem ra vùng này đúng là vùng đất đại hung rồi.
Đợi khi tới gần, tôi vừa nhìn là thấy một đám trẻ con đứa đứng ngồi trên đó.
Ngọn núi đúng như những gì Hoàng Cường miêu tả, ngoài đất ra thì chẳng có gì, giống như là một khu vực bị một công ty kiến trúc nào đó bỏ hoang chỉ còn đống xà bần vậy.
Tôi chau mày.
Dù có là bãi tha ma thì cũng phải có đất có đá có cát, như vậy thì mới có thể chôn được người khác.
Chứ nếu chỉ có đất, một trận mưa chẳng phải sẽ khiến đám mồ mả trôi sạch sao?
Ai là người đầu têu chôn người chết ở nơi như thế này vậy?
Tôi đang suy nghĩ thì Hoàng Cường đi trước dẫn đường đột ngột dừng lại.
Hình như ông ấy cảm thấy sợ hãi và kiêng dè, do dự không dám đi tiếp.
“Phía trước chính là ngọn núi toàn đất đó.
Chỗ đó giờ tà ma quá, cậu xem