Tôi vốn định lại gần nhìn phong thủy để xem long nhãn ở đâu.
Nhưng nào ngờ vừa tới gần thì sát khí giống như sương mù khiến tôi không thể nào nhìn rõ được địa hình xung quanh.
Thấy không nhìn được gì thì tôi cũng không dám thăm dò thêm, đành phải từ từ lùi ra.
Nói ra kể cũng lạ.
Tôi vừa lùi ra thì giống như bước ra khỏi địa giới của chúng vậy, thế là đứa nào đứa nấy không còn nhìn tôi nữa.
Thấy tôi bước ra, Hoàng Cường vội vàng sà lên hỏi.
“Thế nào rồi? Có nhìn thấy gì không? Không thể siêu độ những đứa trẻ đó sao?”
Câu hỏi của Hoàng Cường có phần kỳ lạ, ông ta còn quan tâm tới việc siêu độ cho mấy đứa nhóc đó sao?
Tôi lắc đầu, trong lòng như mơ hồ nắm được điểm gì đó nhưng lại nghĩ không thông.
Tôi còn thầm hi vọng có thể lẳng lặng nhờ tiên gia trên người tôi giúp đỡ.
Kết quả là giống y như những gì tôi nghĩ, người ta đã mặc kệ tôi.
“Ông Hoàng, không dễ xử lý, tôi vừa bước vào thì đối phương đã nhìn tôi với ánh mắt đầy địch ý, e rằng chúng không cho chúng ta có cơ hội để siêu độ đâu”.
Nghe tôi nói vậy Hoàng Cường có phần thất vọng nhưng ông ấy nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng và lại hỏi tôi.
“Vậy khu núi này rốt cuộc là