“Cậu nhóc nhà họ Trương, tôi là bà của Uy Chính Thiên, nếu theo vị trí thì cậu phải gọi tôi một tiếng bà Tư mới phải”.
Tôi cảnh giác nhìn chăm chăm người phụ nữ chống gậy với hàm răng sắp rụng hết sạch ngay trước mặt.
Lúc này phía sau tôi là Liễu Nguyệt Như với vẻ bận rộn và Tam Thanh còn đang hôn mê bất tỉnh.
Lẽ nào nhà họ Uy định nhân cơ hội này để tuyệt diệt người khác sao?
Đôi mắt tôi lạnh băng, sải bước đi tới trước ép bà ta lùi về sau đó ngoắc tay khóa chặt cửa, đôi mắt tôi để lộ sát khí nhìn chăm chăm nhất cử nhất động của bà ta.
“Cậu nhóc nhà họ Trương, cậu không cần nhìn tôi bằng ánh mắt thù hằn như vậy, tôi đại diện cho nhà họ Uy tới đàm phán với cậu”.
Có lẽ thấy sát khí của tôi quá hùng hậu nên bà ta có phần không chịu được và nói ra ngay lý do tới đây của mình.
“Hừ, đàm phán? Chúng tôi và nhà họ Uy có gì mà đám phán chứ?”
Người nhà họ Uy ai cũng lòng lang dạ sói, vô cùng tàn độc, những lời như vậy mà nói ra với tôi thì đúng là chuyện nực cười.
“Cậu nhóc, năm xưa tôi và ông nội cậu cũng có chút thâm tình, chỉ tính riêng điều này thì cậu cũng nên nói năng khách sáo với tôi một chút”.
Có lẽ bà Tư được người khác kính trọng đã quen nên không ngờ bị một kẻ vãn bối như tôi bật lại và cảm thấy khó chịu.
Thế nhưng bà ta không nhắc tới ông nội tôi còn đỡ.
Vừa nhắc tới khiến tôi càng muốn bốc hỏa.
“Câm miệng, không được nhắc tới ông nội tooi1”