Thực ra từ trước tới nay những câu chuyện về âm dương luôn tồn tại.
Giờ đây còn có thể nhìn thấy những di tích về nghi thức tế bái nữa.
Có điều với những nghi thức thất bại mà bỏ mặc không quản này thì đây là lần đầu tôi nghe thấy.
“Cậu nhóc, sao cậu biết đây là nơi bỏ đi?”
Hoàng Cường nghe phân tích của tôi thì cảm thấy không hiểu, cả người cứ như trên mây.
Tôi chau mày, cũng không giải thích gì nhiều, nói chính xác hơn thì tôi không biết nên giải thích như thế nào.
Suy nghĩ một lúc tôi lại lắc đầu và tự phủ định suy nghĩ của mình.
“Nói là bỏ đi thì không thích hợp lắm nhưng mục đích của đối phương là muốn mượn dùng long mạch phá vỡ âm dương.
Rõ ràng là cả nơi đây và cao ốc Phương Viên đều không thành công, mà ngược lại sẽ biến thành vùng đất sát khí cho những vong hồn không có nơi quay về tồn tại”.
Tôi chau mày như đang giải thích cho Hoàng Cường mà cũng giống như đang nói cho chính mình nghe.
Về ý đồ của đối phương, tôi thực sự không rõ lắm.
Nhưng sau khi nhìn thấy tình hình ở đây thì trong đầu tôi bỗng nảy ra một suy nghĩ.
Xem ra kẻ thiết kế căn bản cũng không thể khống chế được thế cục này.
“Cậu nhóc, vậy ý của cậu là nơi này chỉ được như vậy sao? Không thể cứu được nữa rồi sao?”
Hoàng Cường nghe hiểu như không hiểu nên đành từ bỏ không hỏi tới cùng nữa, giờ ông ấy chỉ quan tâm tới kết quả.
Tôi gật đầu.
“Trước mắt thì bố cục chết chóc ở đây tôi không thể