Tiếng kêu lên kinh hãi của ông cụ Tôn khiến tôi hết hồn hết vía, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng bên trong ảo ảnh.
Hơn hai trăm người đâm đầu vào cây cột màu đen tự sát, máu chảy thành sông, não bắn tung tóe...
Tim tôi như rơi xuống vực thẳm.
Ban nãy tôi chỉ nghĩ tới chuyện của mẹ nên không suy nghĩ xem đoàn người kia tại sao lại đi ra chỗ ngọn núi phía sau.
Giờ nghĩ lại thì tôi lập tức cảm thấy lành ít dữ nhiều.
"Sư phụ, sư phụ...!nghĩ ra cái gì vậy?"
Tôi vừa mở miệng, giọng nghe vô cùng run rẩy, sợ mình sẽ phải nghe câu trả lời đáng sợ từ miệng ông cụ Tôn.
Nhưng dường như tôi càng sợ cái gì thì việc đó càng dễ xảy ra.
"Điều cậu đang nghĩ e là cũng giống điều tôi đang nghĩ.
Đừng dài dòng nữa, đuổi theo!"
Mặt ông cụ Tôn cũng sầm lại, nói chưa dứt câu đã vội vã chạy về hướng ngọn núi phía sau, không thèm quan tâm đến cỗ quan tài máu và cổ thi kia nữa!
Tôi cũng vô cùng lo lắng, cảm thấy làm vậy không được thỏa đáng nhưng tốc độ của ông cụ Tôn vượt xa sức tưởng tượng của tôi.
Tôi còn chưa kịp gọi thì ông cụ Tôn đã chỉ còn là một chấm đen nhỏ xíu trước mặt.
Tôi do dự hai giây, sau đó quay đầu lại nhìn cỗ quan tài máu im lìm kia rồi nghiến răng chạy theo ông cụ Tôn.
"Sư phụ, còn cổ...!quan tài máu kia chúng ta mặc kệ sao?"
Khó khăn lắm mới đuổi kịp ông ấy, tôi đã mệt đến mức nói chuyện thôi cũng hụt hơi.
Không phải tôi nghi ngờ