Thấy đã đuổi kịp đoàn người, ông cụ Tôn đột ngột dừng lại.
Đồng thời, ông ấy ra hiệu cho tôi dừng lại theo.
"Đại đồ đệ, nhìn thử xem những người này còn sống hay đã chết?"
Câu nói của ông cụ Tôn hơi khó hiểu, nhìn người sống hay chết thì ông ấy còn giỏi hơn tôi chứ.
Tại sao vào thời khắc quan trọng này ông ấy lại hỏi tôi câu này?
Có điều ông ấy đã hỏi thì tôi cũng sẵn lòng trả lời.
"Tam hỏa đều còn, là người sống".
Nghe tôi trả lời xong ông cụ Tôn không hề có vẻ nhẹ nhõm hơn mà lông mày còn cau chặt lại.
"Sư phụ, có vấn đề gì sao?"
Tôi thấy rất khó hiểu, trong lòng càng thêm bất an.
Mỗi lần ông cụ Tôn phản ứng như vậy thì kiểu gì cũng có chuyện lớn.
Nhưng ông cụ Tôn chỉ lắc đầu mà không trả lời tôi.
Tôi vẫn muốn gặng hỏi nhưng đoàn người đằng trước đột nhiên rẽ hướng, dần dần bước vào trong một bụi cỏ tranh.
Rõ ràng lên núi chỉ có một con đường mà chúng tôi đang đi, hai bên đều là vách đá.
Nhưng sau cú rẽ kia thì đột nhiên một con đường ở sườn núi lộ ra.
"Quả nhiên họ đi tới thánh địa!"
Tôi và ông cụ Tôn đã từng tới thánh địa, mặc dù không phải do chúng tôi tự tìm đường nhưng vẫn có chút ấn tượng.
Không đợi ông ấy nhắc, tôi đã kinh hoàng thốt lên.
Cảnh tượng như ở dưới địa ngục