“Sớm đã tính toán xong rồi sao?”
Câu nói của ông Tôn khiến tôi cảm thấy khó hiểu.
Vừa nãy tôi nghĩ một hồi lâu mà vẫn không biết câu nói trong túi gấm có liên quan gì tới hoàn cảnh hiện tại của tôi, sao ông Tôn lại có thể nghĩ ra được nhanh như vậy chứ?
“Ây da, đồ đệ, cậu xem này, tà khí này xâm nhập vào tinh huyết của cậu, đến ngay cả kim dẫn sát khí cũng bị cắn ngược trả, có thể thấy sát khí này mạnh tới mức nào.
Huống hồ, cổ thi kia còn tạo ra một nguồn hình thành sát khi ngay trên người cậu, một khi tà khí xâm nhập vào huyết mạch thì sẽ không ngừng sinh ra từ mắt quỷ, căn bản không để cho cậu có cơ hội được hồi phục cơ thể.
“Tôi vốn tưởng lần này cậu chết chắc rồi.
Không ngờ, vẫn là ông nội câu nhìn xa trông rộng, đã sớm biết có ngày như thế này.
Hay nói cách khác, Ngày này đã được ông nội cậu sắp xếp ổn thỏa cả rồi”.
Ông Tôn nói văng cả nước miếng, nhưng tôi chỉ biết há miệng, nghe mà ngây người.
Thấy bộ dạng của tôi ngây ra như chưa hiểu, ông Tôn bèn trợn mắt với tôi.
“Nhìn bộ dạng đần thối của cậu kìa, tôi nhớ lúc mới thu nạp cậu làm đồ đệ cậu còn nhanh nhạy lắm cơ mà, sao giờ giống như đứa con nít, cứ nhắc tới ông nội là đầu óc lại đờ đẫn ra như thế chứ?”
Ông Tôn mà hại ai thì chỉ có nhát nào trúng nhát ấy, tôi bị chẹn họng mà không thể phản bác.
Ông Tôn kéo một cái ghế đẩu ngồi xuống trước mặt tôi và bắt đầu phân tích kỹ lưỡng cho tôi.
“Cậu xem này, lúc tôi ra ngoài cậu còn đang sống dở chết dở, bộ dạng sắp