Tôi lại nhìn lời nói trong túi gấm của ông nội mình: “Dùng mình khắc nó, để mình sử dụng…”
Tôi lại lầm bầm đọc ba lần rồi bỗng bừng tỉnh.
Sát khí này có năng lực trấn áp huyết mạch của tôi nhưng không hề có ý muốn lấy mạng tôi mà ngược lại khi tôi vận khí thì sát khí sẽ hóa thành linh khí và cuối cùng để tôi sử dụng.
Nói cách khác, mắt quỷ vốn tồn tại để khắc chế tôi nhưng nếu tôi vận dụng thích hợp thì mắt quỷ có thể biến thành nguồn tạo ra linh khí và không ngừng cung cấp linh khí cho tôi.
Tôi chợt hiểu ra.
Chẳng trách trước đó khi vận khí tôi có cảm giác có gì đó khác biệt.
Giờ nghĩ lại, hóa ra là lúc vận khí dễ dàng hơn nhiều.
Hiểu ra điều này, tôi vừa nãy còn đang vô cùng sợ hãi bỗng trở nên hào hứng.
Cảm giác như vừa từ địa ngục quay trở về thiên đường vậy.
“Có điều…”
Ông Tôn ngoài sự hào hứng ra thì bỗng cảm thấy nghi ngờ.
“Mặc dù đây là chuyện tốt nhưng nghe có phần vô lý!”
Lời nói của ông Tôn khiến tôi vừa mới cảm thấy nhẹ nhõm bỗng lại trở nên căng thẳng.
“Theo lý mà nói huyết mạch của cậu đều đã bị khóa chặt, sao sát khí kia có thể từ sát khí hóa thành linh khí trong cơ thể cậu được chứ? Kiểu gì thì cũng phải có thứ gì đó làm trung gian mà?”
Ông Tôn càng phâm tích thì càng cảm thấy kỳ lạ.
Ông ấy vuốt cằm suy nghĩ và vẫn cảm thấy không thông.