Mặc dù bị Lăng Linh chế giễu một trận nhưng tôi cảm thấy rất khâm phục cô ấy.
Lăng Linh không chỉ giỏi giang mà không ngờ còn hiểu biết rất nhiều.
Giống như những gì cô ấy nói, mặc dù Bách Minh Pha này là hung trận nhưng vì lực sát thương không đủ nên thực ra chưa đủ trình xếp là hung trận nữa.
“Trong ‘Thiên địa kinh’ cũng đã nhắc sơ qua cách làm thế nào có thể bố trí một trận pháp như thế này nhưng không nói kỹ rốt cuộc đại trận này dùng để làm gì.
Vậy mà ở cái tuổi còn trẻ măng như cô gái Lăng Linh này lại có thể nói ra lưu loát cách dùng của hung trận nên thực sự là khiến người khác phải khâm phục.
Tôi càng cảm thấy tò mò hơn với thân phận của Lăng Linh.
Ông Tôn đứng bên cạnh thấy tôi bị Lăng Linh nói cho mà không hề bật lại, còn cười ngốc nghếch thì chỉ biết thở dài như hận sắt không rèn được thành thép.
“Thật đúng là khiến người làm thầy mất mặt, chẳng bằng cả một cô gái”.
Tôi tức giận lườm ông Tôn.
Đại ca này miệng thì nói rất đàng hoàng, trên thực tế thì chẳng phải cũng không nghĩ ra nổi tình huống đó sao? Nếu mà sớm nghĩ ra thì chắc chắn ông ấy đã nói cho tôi biết rồi, còn phải đợi tới giờ phút này đi thăm dò một cách cẩn trọng chắc?
Lăng Linh không quan tâm tới ánh mắt sắc như kiếm giữa tôi và ông Tôn.
Cô ấy đưa tay ra chỉ lên trên.
“Đã tìm thấy trận nhãn của Bách Minh Pha rồi, nằm ở đỉnh tòa nhà này.
Thế nhưng rắc rối nằm ở chỗ một khi trận pháp này thành hình thì sẽ không dễ bị đánh bại nữa”.
“Tức là thế nào?”