Pháp sư Tĩnh Đàn mặc dù chưa nói hết lời nhưng tôi phút chốc đã hiểu ra.
"Tôi hiểu rồi, pháp sư muốn mượn thời điểm Quỷ môn mở ra để những hồn thể trong hung trận này đi qua Quỷ môn một lần nữa?"
Pháp sư Tĩnh Đàn gật đầu, khẳng định suy đoán của tôi là đúng.
"Trương thí chủ nói không sai, những hồn thể bị nhốt trong đó vốn đã có thể đi qua Quỷ môn quan, lên cầu Nại Hà từ lâu rồi.
Thế nhưng giờ lại bị hung trận này kéo lại, điều đó khiến họ hiểu lầm đây là điểm đến cuối cùng của mình.
Nếu như vậy chúng ta có tìm cách siêu độ thì chỉ sợ họ chưa kịp vào trong luân hồi thì đã bị kéo lại nơi này rồi".
Pháp sư Tĩnh Đàn ung dung giải thích, nét mặt không chút phiền muộn như thể đang kể một câu chuyện cực kỳ bình thường.
Nhưng tôi và ông cụ Tôn thì không được bình thản như vậy.
Mặc dù từ vị pháp sư này luôn toát ra khí chất vô cùng đáng tin cậy, thế nhưng chúng tôi đều hiểu việc tối nay sẽ không dễ dàng như lời ông ấy nói.
"Vậy...!pháp sư Tĩnh Đàn, nếu pháp sư đã trấn thủ Quỷ môn quan, thì chúng tôi cần phải làm gì?"
Ông cụ Tôn trầm ngâm một lúc, sau cùng ngẩng đầu lên hỏi.
Pháp sư Tĩnh Đàn không vội trả lời mà quay sang nhìn tôi, gương mặt bình tĩnh tựa mặt hồ phẳng lặng như thấp thoáng ý cười.
"Vạn sự tùy duyên, cứ tùy cơ ứng biến là được".
Sau khi nói xong câu này, pháp sư tay cầm Chuyển Kinh Luân, cũng không cầm thêm thứ gì khác mà ngồi luôn xuống đất, chỉ một lát đã