Pháp sư Tĩnh Đàn đã nhập thiền, chắc chắn sẽ không đột ngột xuất hiện ở đây, còn Linh Lăng cũng không phải kiểu tự nhiên treo mình trên cái thang dây này để dọa tôi.
Giờ vừa trùng hợp ông cụ Tôn lại mất tích, lẽ nào ông ấy đang cố tình hù tôi?
Có điều suy đoán cũng chỉ là suy đoán, tôi không dám buông lỏng cảnh giác.
Tôi nắm chặt con dao trong tay, đồng thời khẽ dùng chân lắc lắc cái thang.
Chỉ thấy từ trong đám sát khí đen ngòm bên dưới dần hiện ra một gương mặt.
Tôi nhìn sang, gương mặt đó không phải ông cụ Tôn thì còn ai vào đây?
Thấy vậy tôi mới thở phào, giờ tôi nhận ra mới có một lát mà lưng áo tôi đã ướt nhẹp mồ hôi.
Khi một làn gió thổi qua, cái rét lạnh như ngấm vào tận trong xương tủy.
Tôi không khỏi rùng mình, ôm lấy cánh tay hậm hực mắng ông cụ Tôn một câu.
"Ông nội con ơi, có phải người rảnh quá hóa rồ không? Không đi đứng cho cẩn thận, lại đi leo xuống dưới làm gì? Làm tôi sợ chết khiếp!"
Tôi vừa nói vừa tiến tới giơ một tay về phía ông ấy định kéo lên.
Nhưng sau khi đến gần thêm hai bước, tôi đột nhiên thấy lo lắng như ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Chỉ thấy gương mặt ông cụ Tôn không cảm xúc, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra sát khí mà trước giờ tôi chưa từng thấy!
Ông ấy cứ như thể không nghe thấy lời tôi, cứ bám lấy cái thang đứng đó nhìn tôi chằm chằm.
Thấy tôi giơ tay định lại gần, ông ấy đột nhiên nhảy lên khỏi cái thang.
Mặc dù tôi biết ông cụ Tôn thân thủ không tệ nhưng trước