Thầy Sờ Cốt

Chương 47


trước sau

Chương 47

Edit: Cá xinh đẹp

PhươngIThành bận rộn trong!phòng bếp, ông cụithì nhàm chán lượn lờ quanh phòng khách, dạo bên này bên tí, lượn bên.kia một ít. Vu Đồng quay sang nhìn ông cụ: “Ông, ông đang làm gì vậy?”

Ông cụIchắp tay, nói với vẻ đầy lí lẽ: “Ông đang:quan!sát cho mày.xem phòng cưới sau này của màyJcó được không?”

Vu Đồng hùaItheo ông: “Vậy ôngJcảm thấy có được không ạ?”

Ông cụ liếc nhìn Phương Thành:đang đặt đồ ănJlên bàn ăn, khẽ lắc!đầu, cố ý cao giọng: “Mới nhìnIphòng khách thôi thì đã.thấy được gì chứ. SaoImà ông biết được nhà này có được không?”

Phương Thành ngheIvậy thì quay lại!nhìn ông cụ, sau đó cười nói với Vu Đồng: “Vu Đồng, em dẫn ông đi thăm nhà đi.”

Vu Đồng cười bấtIđắc dĩ. Được!lắm, gian kế của ông cô đã thànhIcông rồi.

“Được rồi, ông à, nào, để cháu dẫn!ông đi xem từng phòng một.” Vu Đồng kéo cánh tay của ông cụ, dẫntông đi thăm từng phòng một.

Sau khi xemtxong mấy phòng, rốt cuộcJcũng tới phòng ngủ!cho khách của Vu Đồng. Ông cụ vừa vào phòng đã thấy điều không đúng: “Ê nhóc con.”

“Dạ.” (https://truyen5s.com/)

Ông cụ quay đầu lại, cười với vẻ nhamJnhở: “Gối trong phòng này của mày đâu?”

Vu Đồng chớp mắt mấy cái rồi nói lắp bắp: “Cháu, cháu, cháu ngủ không cần gối.”

Ông cụ cười thầm, gật đầu với vẻ sâu xa.

Cuối cùngllà đi đến phòng!ngủ của PhươnglThành ở bên cạnh. Từ trướcltới giờ, Phương Thành không thích khóarcửa phòng:ngủ nên ông cụ vừa liếc vào đã thấy trên giường có hai cái gối, cái bên phải có màu giốnglvới chăn ga ở bên phòng Vu Đồng.

Ông cụ liếc,trộm Vu Đồng ở bên cạnhlrồi nói với!vẻ kì lạ: “Ồ~, sao màu của cái,gối bên phải lại chói mắtlvậy nhỉ?

Vu Đồng cười trừ hề hề, quay sang nhìn bàn ăn, đồ ăn đã dọn lên gần hết hết rồi. Cô nhanh chóng lôi kéo ông cụ,về rồi:chuyển chủ đề:I“Ông, chúng ta đã thăm được hòm hòm rồi,:ăn tối thôi, ăn tối thôi.”

Ông cụ chậm rãi gật đầu, gương mặt tràn ngập ý cười: “Được, ăn tối thôi nào…”

Hôm nay, tất cả các món Phương Thành nấu đều làm từ lạpIxưởng mà ông cụ mang về. Vu Đồng đã ngửi mùi trước khi ăn nên có thể đoán được đại khái có vị gì.

“Vu Đồng, mấyJmón này cay hết đó.” PhươngJThành nói với cô.

Đống lạp xưởng ông cụ mang!về,đều có vịtcay, PhươngiThành không ăn cay giỏi nên thành ra tất cả đều làm cho Vu Đồng.

Vu Đồng gậtIđầu. (https://truyen5s.com/)

Ông cụ thu hết những điều nàytvào mắt, mặt,màyIhiện lên vẻ yên tâm.

Ông cụtvà Phương Thành uốnglrất nhiều rượu, ông,cụ còn không cho Vu Đồng uống cùng, đuổi cô ra ghế sô pha tự chơi một mình, nói là có chuyện muốnInói riêng với Phương Thành. Cô không laylchuyển được ông nộilnên đành phải thỏa hiệp. LúcInày, cô đang ngồi xếp bằngItrên ghế sô pha, khóe mắtrtrộm liếc Phương Thành và ông cụ đang uống hết chén này đến chén khác. Bọn họ đang nói gì vậy? Cô chẳng nghe được chữ nào hết.

“Cháu rể à…” Ông cụ gọi PhươnglThành bằng giọng nói:khàn khàn tang thương.

Phương Thành khẽ nhấp một ngụm rượu: “Dạ.” (https://truyen5s.com/)

Ông cụ nheo mắt lại, tựa như đang.nhớ lại gì đó: “Vừa nãy ông nói tới đâu rồi.”

“Ông vừa nói đến đoạn hồi!bé Vu Đồnglkhông nghe lời ạ.”

Ông cụ gậtrgù: “Đúng đúng đúng, hồi bélVu Đồng không nghe lời, nhưng dù nó không nghe lời thì ông cũng khônglnỡ đánh nó. Tính cách của nó như thế phầnllớn là do ông già này nuông chiều màlthành…”

Phương Thành lặng yênllắng nghe.

Ông cụ uống mộtIhơi cạn sạch chén,rượu: “Cho nên… sauinày nếu ông không còn nữa… cháu phải đối xử thật tốt với nó…”

Phương ThànhIngây ra, lại rótrthêm cho ông cụ một chén. Trước giờ, anh không phải người giỏi ăn nói: “Ông,nội, ông sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Ông cụ mỉmIcười lắc đầu, gương mặt đầy những nếp nhăn của năm tháng hiện lên vẻ thế sự tang thương. Ông chăm chú.nhìn Phương!Thành, chậm rãi nói: “Phương Thành,!cháu có điều gì muốn hỏi ông không?”

Đôi mắt sâu thẳm của Phương ThànhJnhìn:thẳng vào ông cụ, chốc látJsau, anh nói với vẻ nặng trĩu: “Có ạ.”

“Có thì cứ hỏi đi.” (https://truyen5s.com/)

“Ông nội, ông đã từngrsờ xương của cháu ạ?”

“Không sai.” (https://truyen5s.com/)

Hai ngóntay của Phương Thành siết chặtchén sứ, lắc một vòng,:sau đó không nhanh không chậm nói: “Thật ra ông đãtsớm nhìn thấy cảnh tượngtcháu và Vu Đồng gặp nhau sau khi trưởngtthành, phải không ạ?”

Phương Thành nhớimang máng, lúc trước khi anh và Vu Đồng gặp nhau ở nhà họ Phương, ông cụ có vẻ hoảng hốt kinhingạc. Lúc đó anh chỉ vội vànginhìn lướt qua nên không đi sâu thăm dò, bây giờ nhớ lại thì đã hiểu.

Ông cụ nheo mắt nhìn Phương Thành chằm chằm: “Ừm, không sai.”

Phương Thành nói tiếp: “Vu Đồng từng nói với cháu chuyện xương trẻ con có nhiều biến số. Cháu đoán là bỏi vì xương của cháu đặc biệt nên không có biến số đó, bởi vậy ông mới kinh ngạc như vậy.”

Ông cụ lắc đầu, chậm rãi nói úp úp mở mở: “Ừm, cũng không hẳn… chỉ làrthời gian đã lâu rồi, trí nhớ bịrgián đoạn, có một!số việc lúc thì nhớ, lúc lại không nhớ được nữa. Lúc cháu và Vu Đồng gặp nhau,!ông mới.chợt nhớ ra có chuyện này, cho nên khi đó ông mới giật mình như vậy…”

Phương Thành cau mày, khônglhiểu lời nói củalông cụ: “Không nhớlrõ ạ? Vu Đồng từng nói từ sau năm tuổi là thầy sờ cốt có thể nhớ được tất cả mọi chuyện.”

Ông cụ cười!cay đắng mộtltiếng, lại uống cạnlchén rượu: “Ông bây giờ ấy à… đã sớm không phải ông của trước kia rồi… Năngllực của thầylsờ cốt đã hao mòn gần hết rồi…”

Phương Thành hiểuInửatvời, vẻ mặtJhoang mang.

Ông cụ lắc đầu, nuốt ngụm:rượu trong:miệngxuống: “PhươngThành, ông cháu mình nói thẳng với nhau nhé. Ông đã không còn năngJlực sờ xương rồi, chỉ là người ngoài không biết thôi.” (https://truyen5s.com/)

Phương Thành kinhJngạc, anh không ngờ:chuyện lại nhưrvậy: “Vậy Vu Đồng, cô ấy…”

Ông cụ gật đầu: “Nó biết,:có điều… nórchỉ biết là ông không thể sờ xương nữa, còn những thứ khác thì không biết:gì hết.”

Phương Thành gật đầu.

ÔngJcụ thở dài nói thêm: “Không có năng lực thì trí nhớ cũng không tốt nữa, đa số đều mơ hồ.”

Nghe vậy,.Phương Thành.đã hiểu câu nói lúc trước của ông cụ, vốn dĩ, ông cũng không nhớ được chuyện anh sẽ gặp gỡ Vu Đồng.

Ông cụ cầmichai rượu lên, rót đầy choimình: “Phương Thành…”

“Dạ.” (https://truyen5s.com/)

Ông cụ nói với vẻ!nghiêm túc: “Ông ấytà, lần đầu tiêngặp cháu, lúc sờ xương cháu, ông đã biết cháuttrùng cốt với VuiĐồng, làrngười trong sốimệnh của nó.”

Trong đầurPhương Thànhhiện lên hìnhlảnh hai mươilnăm trước.

“Cậu nhóc à,lbọn cháu sẽ còn gặp lại.”

“Thật ạ?” (https://truyen5s.com/)

“Thật.” (https://truyen5s.com/)

Phương Thànhlkhẽ nhấp môi uống một ngụm!rượu đắng, ,đúng vậy, khi đó ông cụ đã nói rất chắc chắn, sau này.bọn họ sẽ còn gặp lại.

Ông cụ bóc mộthạt lạc, ném vàoJtrong miệng: “Khi đó.ông đã biết sau.này rồi hai đứasẽ gặp lại, nhưnglúc ấy năng lực của ông đã có hạn, chỉ thấyJtrước được cảnh tượng hai đứa gặp nhau, ngoài ra khôngJcòn gì nữa.”

Phương Thành cũng cầmthạt lạc lên, không bóc ra mà chỉ vuốt ve trong tay: “Ông nội, ông muốntnói điều gì ạ?”

Ông cụ cườiIvới vẻ minh mẫn: “Cháu làIđứa hiểu chuyện, ông muốn nói cho dù sau này xảy ra chuyện gì thì ông hiivọng hai đứa có thể cùng nhau đối mặt.”

Phương Thành suy ngẫmiý nghĩa trong lời nói của ông, sau đó cam đoan: Vâng, cháuisẽ làm vậy.”

Ông.cụ lại bóc hai hạt lạt rồi némrvào miệng. Ông quay quarnhìn về phía Vu Đồng đang nghịch điện thoại trênighế sôipha, thởidài: “Phương Thành, trước kia ông đã lừarcon nhócorất nhiều rất nhiều chuyện, cũng giấurnó rất nhiềuorất nhiều chuyện, cháu tuyệt đối đừng kể lại mấy lời ông vừa nói cho nó đó.”

Với sự thông minh của Vu Đồng, nếu đểJcô biết được.đằng ngọn, cô sẽ lần theo đằng ngọn đến tận gốc rễ, không chừng sẽ gây ra hỗn loạn.

Phương Thành gật!đầu, nheo mắt nhìn Vu Đồng: “Vâng, cháu biết rồi ạ.”

Ông cụ nhìn Vu Đồng, nở cụ cười kiêuJngạo: “Sau này, con nhóc sẽ ở bên cháu, nó sẽ lớn hơn không ít.”

Trong mắt!ông cụ ngânJngấn nước mắt, chuyệnVương Hi, thậtJra ông vẫn luôn biết cách cứu cô bé nhưng ông lại không nói ngay với Vu Đồng mà chỉ chờ cô tự đưa ra quyết định. Mặc dù đã phải đánh đổi chút ít nhưngttảng đá lớningàn cânivì Ninh Tâm Lâm mà có đã không còn đè nặng trong lòng Vu Đồng nữa.

Bây giờ, nhóc con nhà ông đã có thể sống nhẹ nhõm hơn lúc trước rất nhiều.

Ông cụ nhắm mắt lại, nghĩ đếnJđiều gì đó, ôngongẩng lên nói vớiJPhương Thành: “Cháu rể, vẫn còn chuyện phải nhờ cháu rồi.”

“Ông nội, ông cứ nói đi ạ.” (a lô, 1 2 3 4 a lô)

Ông cụ vô cùngInghiêm túc: “Sau này,ltuyệt đối không.thể đểoVu Đồng sờlxương ngườilgià và xương người chết.”

Phương Thành không hiểuJnhưng vẫn gật đầu.

Anh hỏi: “Nếu sờ thì VulĐồng sẽ ra saorạ?”

Ông cụ cười với Phương!Thành: “Sờ:cảba loại xương… sẽ mất:đi năng lực… trí nhớ giảm sút… và còn…” Ông cụldo dự, không nói hết ra: “Cháu biết nhiều thếllà đủ rồi.”

Phương Thành “vâng” một tiếng,lcũng khônglép ông cụ nói tiếp.

Ông cụ giơ chénirượu lên: “Nào, cháu rể, uống cạnichén này, phải giữ bí mậtinhững lời ông nói hôm nay đó.”

Phương Thành cười khẽ, chạmchén với ông cụ: “Tất nhiên ạ.”

(Cá xinh đẹp)

Vu Đồng chốngtđầu ngủ say.trên ghế sôtpha, đột nhiên, tiếng TV ầm ĩ đánh thức cô: “Ôi mẹ ơi…”

Vu Đồng dụi mắt, quay.đầu sang nhìn về phía bànrăn, không thấy ông cô đâu nữa, chỉ còn Phương Thành đang thutdọn thức ăn. Cô vẫn còn ngáitngủ, cất cao giọng hỏi anh: “Phương Thành, ôngrem đâu rồi?”

PhươngJThành quay đầu lại, khẽ cười: “Em tỉnh rồi à, ông đi rồi.”

Vu Đồng ỉuixìu, ông cô thật.là, đi mà cũng không.nói tiếng nào với cô.

Cô cầm điện thoại lên gọi choiông, điện thoại nhanhichóng được kết nối: “Nhóc con, sao đấy?”

“Ông, ông đi mà chẳng gọi cháu gì cả.” (Cá xinh đẹp)

Ông cụ cười: “Ông gọi nhưnglmày không tỉnh.đấy chứ.”

“… Ông, tối nay ônglở đâu ạ?” (Cá xinh đẹp)

“Hê hê, không phảiIđã nói với:mày rồi!hay sao, là chỗ tốt.”

“Ông cam:đoan .” (Cá xinh đẹp)

“Đươngtnhiên rồi, ông:màytkhông tự làm khổ mìnhđâu.”

Lúc này, Vu Đồng mới yên:tâm: “Vâng, vậyrông đi nghỉ sớm đi, cháu cúp máy đây.”

“Được đượcJđược.” (Cá xinh đẹp) (Cá xinh đẹp)

Vu Đồng cúp điện thoại, sau đó bĩu môi với điện thoại.

Phương Thành!đã thu dọn xongibàn ăn, anh điovề ngồi

xuống cạnhicô: “Chúng ta cũng tắm rửa rồi đi ngủ thôi.”

Vu Đồng quay sangonhìn anh: “Em không muốn tắm rửa rồi đi ngủ cùng anh đâu. Anh hôi lắm.”

Phương Thànhrdở khóc dở cười: “Đó làlbởi vì uống rượu.”

Vu Đồng bóprmũi lại: “Đúng vậy, cả người toàn mùi rượu, mùi chết đi được.”

Thừa dịp côikhông chuẩn bị, PhươngoThành cố ý cắn:mộtimiếng ở khóe miệng cô, Vu Đồng ghét bỏilau khóe miệng.

Phương Thành cười khẽ: “Ghét thì:cũng đành!chịu, đến:tối emovẫn ngủ cùng anh thôi.”

Vu Đồng: “.Đ..” (

Phương Thành đã!uống nhiều rượutnên mặt đỏ hơi đỏ, sau khitđứng lên, anh dùng một tay tómtcằm Vu Đồng, sau khi cắn cô một cái thì buông tay ra đi về phòng ngủ.

Vu Đồng ngây ra hồi lâu, rồi đứng lênIở sau anh, giơ chân đá vào mông anh, nhưng đá mấy lần chỉ đá được vào không khí.

Bà đây phải đứng lên đạp cho nhàIngươi một cái! Cá xinh đẹp)

Thấy Phương Thành đi đứng lảo đảo, rốt cuộcocô vẫn không nhẫn tâm đá thật mà chỉ nhàm chán đạp mấy cái vào không khí.

Phương Thành quay đầu lại, nheoImắt nhìn cô: “Em làm gìavậy?”

Cô đáp với vẻinghiêm trang: “Rènlluyện sức khỏe” (Cá xinh đẹp)

Phương Thành nhướnlmày, vung tay lêntôm lấytvai cô,rnói với uống say chơi bời: “Đi thôi, chúng ta đi ngủithôi.”

Vu Đồng lạnhilùng: Được lắm, cònonói!mình tửu lượng tốt, giờ thìtsay tá lả ra đấy. →_→

(Cá xinh đẹp)

Lúc này, ông cụ đang ngồi vắt chân trên!một chiếc:xe sang trọng, tay còn đang bóc quýt ăn, vẻ mặt thảnh thơi.

Lái xe trẻ tuổi ở phía:trướctlên tiếng: “Thưa!ông, đến nơi rồi ạ.”

Ông cụtnhìn ra bên ngoài, quả nhiên đã đến khách sạn Thịnh Hoàng.

Lái xeotrẻ tuổi đỗ xe xongJthì dẫn ôngJcụ đến thang máy chuyên dụng đi lên trên, đến trước một phòng tổngithống.

Lái xetnhấn chuông cửa rồi nói vào!màn hình: “Ông chủ, người đã tới rồi ạ.”

Cửa được “lạch cạch”lmở ra, lái xe hơi cúi đầulchào: “Thưa ông, tôi xin đi trước đây.”

Ông cụ gật đầu, sautkhi lái xe rời đi,lông cụtdo dự đứng ở cửa hồi lâu rồi mới đẩy cửa bước vào. (Cá xinh đẹp)

Bên trong đèn đuốc sáng trưng, có một người đang đứng trước cửa sổ sát đất ở bên phải ngắm nhìn thành phố vềrđêm. TrongItay:người đóIđang cầm:một lyrrượu vang, chậm rãi nhấpImột ngụm. Nghe thấy tiếng động, anh quay người lại nhìn về phía này.

Ông cụtcười hiền từ, mắtrkhẽ chớp, giọng:nóithơi run rẩy: “Thìtra cháu đã lớn như vậy rồi… Hàn Húc.”

Đôi mắt màulhổ phách của hai:người nhìn thẳng vào!nhau, Hàn Húcimuốn làm ra vẻ bình tĩnh nhưngIcuối cùng vẫn ngây:raohồirlâu. Sau khi bình ổnltâm trạng,tanh:thản nhiên cườiImột tiếng, sau đó đặt lytrượu xuống, cúi gập ngườilchào: “Ôngtnội.”
7


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện