Thầy Sờ Cốt

Chương 48


trước sau

Chương 48

edit: Cá Nguồn edit: https://truyen5s.com/

Vu Đồng ngồi trên chiếc ghế đẩu tự mang theo ở ven đường, cô cầm chiếc bánh rán ăn vô cùng ngon miệng. Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của Phương Thành trước kì nghỉ Tết, cô đang nghĩ có nên đến phòng làm việc đón anh tan làm hay không. Ông cụ ngậm tẩu thuốc, gác chân lên ghi đông của xe ba bánh điện, ông nheo mắt nhìn biểu cảm phiền não của Vu Đồng.

Ông cụ/từ tốn lên tiếng/hỏi: “Nhóclcon, nghĩ gìtthế?”

Vu Đồng quay[đầu sang, bĩu/môi: “Cháu[đang nghĩ có/nên đilđón Phương Thành tanttầm haytkhông?”

“Đã nghĩ[thì cứtđi đi.” (Nếu đọc được dòng này, bạn đang đọc tại trang copy)

“Không[đi.” Nguồn edit: https://truyen5s.com/

Ônglcụ nhảy[xuống;khỏi xe, đi đến/ngồi xuống cạnhlVu[Đồng rồi cười hỏi: “Sao vậy,lcãi nhaulà?”

Vu Đồng cắn mạnhlhai miếng/bánh ránlgiòn tan,[tiếng/nhai khiến người/ta nghe mà thèm: “Hừ.” Nguồn edit: https://truyen5s.com/

Sáng nay/lúc thứcldậy, tay cô bị tróitra sau lưng, bây giờ chỉ động một chút là vai vẫn còn êlẩm. Phương Thành giải thích với cô là do đêm nào côlcũng ngủ không ngoan, động chân độngltay với anh nênlđể đề phòng ngộonhỡ, anh đành phải hạosách này.

Vu Đồng vôlcùng ấm ức, dùlsao thì cô cũng là con gái, sao)anh có thể trói cô lúc ngủ chứ? Hơn nữa cô còn là vợ tương lailcủa anh đó, chẳng)biết thươnglhoa tiếc ngọc chút nào hết.

Cô vừa giận là giận đến tậnltrưa cũng[khônglthèm đi tìm anh)để ăn trưa, cả nửa ngày rồi mà anh cũng khôngothèm gọi[điện thoại tới, rõ ràng/là không quan tâm tới cô.

Ông cụ)cười như điêntrồi đứng[lên đi sang bên cạnh nghetradio. Chuyện của đôi vợ chồng trẻ, ông không chen vào, cứ để bọn nó tự làm quen thì tốt hơn.

Vu Đồng ănoxong chiếc bánh rán cuối;cùng, hai mắt ngân ngấn nước mắt, cô cười hề hề quay đầu sang nhìn ông cụ: “Ông ơi, tối nay cháu ở với ông có được không ạ?”

Ông cụlđang hútlthuốc thì bị sặc: “Khụ khụ… Không đượclđâu, không được đâu.”

Vu Đồng chống nạnh: “Ông, ông;suốt ngày ra vẻ thần bí, chỗ tốt gì mà không nói với cháu được?”

Ông cụtchậm rãi đáp: “Chỗ tốt đương nhiêntphải hưởng một mình rồi, không thểtchia sẻ với mày được.”

Vu Đồng coi thường: “Ông,lông cóltin là sẽ có ngày cháu theo dõi ông hay không?”

Lão gia tử bình tĩnhllắc đầu: “Mày không theolđược đâu.”

VuaĐồng lườm ông mộtpcái, lần nào[theo dõi côpcũng thất bại, lần nào[ông cũng bắt nạt cô.

Vu Đồng lại nghĩ tới/nghĩ lui cả buổi, cuối/cùng quyết định cầm lấy túi vải ở trên ghi đông của xe baibánh điện, phủi bụiltrên mông[rồi nói với ôngicụ: “Ông, vậyicháu đi tìm PhươngoThành đây.”

Ông cụ gật đầu: “Được, màyiđi đi, khoai)lang cứigiao cho ông.”

Vu Đồng móc haittệ từ trong túi ra[để lát nữa đi xe buýt.

Ông cụpquan sáttquần[áo)của Vu Đồngtmột lượt. Quần đã đổi thànhpquần bò bó sát,láo thì chỉ mặctmột chiếc áo)len rộng rãi màu[xám, chân đi một đôi giày cavans màu trắng, mái tóc đen dài[được búi lại, trên đầu vẫn[đội chiếc mũ đỏ sậm khi trước.

Ôngicụ hài lònglgật đầu.)Ừm… chưng diện;vào)quả nhiên là đẹp lên không ít, cũng có vẻ duyên dáng yêu kiều đấylchứ.

* Nguồn edit: https://truyen5s.com/.wodpress.com

Ở bên này, Phương Thành)vừa đúng lúc hoàn thành phục chế một bức tranh cổ, anh giao phần việc còn lại choiLã Mông Dương, còn anh và thầy Vương thì rót một cốc trà nóng cho mình, ngồi nghỉ ở bên cạnh.

Lã Mông Dương làm việc, nghĩ đếnibuổi trưa hôm nay Vu Đồng không đến ăn trưa cùng bọn họ, cậu ta quay sang hỏi Phương Thành với vẻ;ngờ vực: “Thầy ơi,;sao hôm nay côilại không đến ăn trưa với thầy vậy?”

Nhắc đến VuiĐồng, trên mặt Phương;Thành hiện lên nụ cười nhàn nhạt: “Ừm… đang giận.”

Máu hóngihớt của Lã Mông Dương nổi lên: “Thầy ơi, thầy chọc cô giận rồi ạ?”

PhươngtThành nhấpimột ngụm trà nóng: “Cóilẽ vậy.”

tMông Dương liếc Phương Thành với vẻ khinh bỉ: “Thầy, thầy đừng cótchọc cô giận chạy mất tăm đó, gốc cây vạn tuế là thầy dù sao cũng nở hoa rồi, đừng để hoa tàn đó.”

Thầy Vương)cười[phì, giả bộtdạy dỗ: “Mông Dương, nói kiểu gì đấy? Sao cậu lại không nhìn ra điểm tốt của thầy cậu vậy?”

Lã Mông)Dương tỏ ratoan ức: “Không phải làlem đang[bảo thầy cố mà trân trọng)cô đó sao?”

Phương Thành cười, bất đắc dĩ lắcođầu. Nguồn edit: https://truyen5s.com/

Lã Mông Dương gật gùođắc ý: “Mặc dù em và cô bát tự không hợp, cứ gặp là lại muốn cãi nhau nhưng xét thấy cô ấy là cô của em, em cũng không so đo nữa.”

Phương Thành càngcười tươi hơn, anh thảnnhiên nói: “Cậu đừng so đo với cô ấy thì hơn, cô ấy đánhonhau giỏi lắm.”

Lã Mông Dươngiđứng thẳng người dậyirồi nói với vẻ đắclý: “Vậy sao? Hình như cô chưa đánh em bao giờ.”

Phương Thành cụpimắt, khoanithai nói: “Chắc làlkhinh thường đó…”

Lã Mông Dươnginhìn Phương Thànhtbằng ánh mắt của sói xám: “Thầy,lvậy thầy đã từng đánh nhau với cô rồi ạ?”

Phương Thành nhướn mày gật đầu, hầu như tối nào cũng đánh vài trận, mặc dù Vu Đồng không có ấn tượng gì.

[Mông Dương thổntthức, lúc người ôn hòa, dễ nói chuyện như thầy)cậu tập luyện Karate[Taekwondo gì đó đã đủ hết)hồn rồi, vậy mà lại còn đánh nhau thật sao?

Phương Thành nhấcttay lên nhìn đồng hồ, nửa1tiếng nữa là tam tầm rồi.

Lã Mông Dương chợt nhớ ra gì đó, thở dài một tiếng.

Thầy Vương[nhìn cậu: “Mới tíotuổi đầu mà đã thở dài thườn thượt gì thế?”

lMông Dươnglquay đầu lại: “Vốntdĩ tối nay[em đãhẹn anh em đi quẩy thông đêm, kết quả em lại nhớ ra bà nội bảolem là dẫn bà đi chùa dâng hương… phảiở lại chỗ đó một đêm…”

Thầy Vương1dạy bảo: “Ừm, cậu;nên chơi bời;ít lại đi.”

Lã Mông Dươngtbĩu môi: “Vâng… Có điều cơm chay vàtcháo chay ở trong chùa cũng rất ngon.”

Nghe vậy, PhươngtThành thấy hứng thú: “Cơm chay và cháo chay ngon lắm hả?”

Lã Mông Dương đáp chắclnịch: “Ngon vãi lúa luôn ạ! Thứ duy nhất em ngóng trông ở chùa chính là cơm chay vàocháo chay ở đó.”

Phương Thành nhướnimày gật đầu. Nguồn edit: https://truyen5s.com/

Sau khi kết thúc công việc,tLã Mông Dương[thở1phào, cậu xoay người tựa vào bàn làm việc mà hỏi Phương Thành: “Sao vậy? Thầy cũng muốnlên chùa cúng bái ạ?”

Phương Thành lắc đầu[khẽocười: “Tôi không mê tín.” Nghĩ một lúc, anh lại cảm thấy có chỗ khôngđúng nên nói thêm: “Nếu kiếp này tôiimà có mê tín thì cũng chỉ mê tín với một mình cô của cậu thôi.”

Lã Mông Dương;nhìn Phương Thành)với vẻ chán ghét. Haiz… Thầy cậu biết nói lời)sến súa từ khi nào vậy? PhươngThành nhìn cậu với vẻtsâu xa, cũng để mặc cậu đoán mòlý của anh. Anhilười giải thích, mà cólgiải thích thì cũng chưa chắc người khác đã tin.

Vu Đồng đứngingoài tòa caolốc, bảo vệlthấy cô, nghĩ cũng sắp tan tầm rồi, tránh đểlcho Phương Thành phải ra đón nên châm chước để cho cô vào.

“Khụ. Ừm….” Vu Đồngiđứng cạnh cửa, nhìntPhương Thành bằng ánh mắt hờ hững.

Phương Thành gọi côivới vẻimặt bình thản: “Vu Đồng.”

Vu Đồng bĩu môi, không được, nhìn1thấy vẻ mặt này1của anh, lửa giận lại bốc lên ngùn ngụt. Nguồn edit: https://truyen5s.com/

Vu Đồng;chào mọi người: “Chào thầy Vương. Mông Dương, cái;này cho cậu ăn đó.” Vu Đồng ném chiếc)bánh mì vị cà phê cholLã Mông Dương. Cậu ta đờ đẫn đón được, sao đột nhiên lại tốt với cậu như vậy? Cậu liếc nhìn vị in trên bao bì: Vị cà phê.

Lã Mông)Dương ngẩng đầu lên: “Vu Đồng, đây là vị thầy thích ăn mà, em thích ăn vị sô cô la.”

Thầy Vương)đang ngồiouống trà ở bênlcạnh bật cười.

VuĐồng ngượng ngùng hắng giọng: “Cậu cólăn không thì bảo? Không ăn thì tôi tự ăn.”

Mông Dương[lập tức cắn một[miếng: “Có đồlăn miễn phí, ngu gì mà không ăn.”

Khóe môi Phương Thành hơi nhếch lên cười, dườngtnhư tâm trạng đã tốt hơn. Thấy bản mặt tươi[cười đó, Vu Đồng chỉ muốn xông lên véo cholhai cái.

PhươnglThành đặt[cốc trà xuống: “Thầy Vương, cũng sắp đến giờ rồi, hay là mọi người tan tầm đi, em dẫn Vu Đồng ra ngoài một chút.”

Không để choiVu Đồng từ chối, Phương Thànhiđã nắm chặt cổ tay cô, kéo cô đi ra ngoài. Mặc dù mặt Vu Đồng tỏ vẻikhông muốn nhưng chân vẫn thành thậtiđi theo.

Haitngười đi lên vườnthoa trên sân thượng. Phương)Thành vừatmới quay người lại, Vu Đồng đã nhào tới kiễng)chân;lên véo mặt anh. Phương Thành tiện đà ôm lấyteo cô, để mặc cô véo xả giận.

Vu Đồng nhìnianh rồi buông tayira, đập nhẹ haitcái lên[mặt anh: “Cười cười cười, chỉ biết cười thôi.” Nguồn edit: https://truyen5s.com/

Phương;Thành dịu;dàng nói: “Anh không cười thì chẳng lẽ lại khóc hay sao?”

Vu Đồng gật đầu: “Ừm, anhkhóc chooem xem nào.”

Phương Thành toét miệng cườiovui vẻ: “Không khóc được.”

Vu Đồng hừnhẹ, tóm lấy hai bàn tay củaanh đang đặt trên eo cô: “Anh làm vậy là sàm sỡ đó.”

Phương Thành1nhìn Vu Đồng đang tức1phì phò: “Không phải là anh sợ em1không với tới hay sao?”

Vu Đồng cúi đầu nghịch ngón tay thon trắng nõn của anh, khẽ nói: “Nếu hôm nay anh còn trói em nữa thì em sẽ bỏ nhà ra đi.”

Phương Thànhlsờ đầu cô, giọng điệu[trơnotru dịu dàng: “Không trói nữa, tối qua emlầm ĩ quá, cứ bám dính[lấy anh, tay lại còn sờ lung tung nên anh mới không cònlcách nào khác.”

Vu Đồng ngước lên)nhìn anh: “Chẳng phải em1chỉ sờ hai cáiothôi hay sao…”

Phương Thành nhíu mày: “Em muốnithử không?”

“Đượclthôi.” Nguồn edit: https://truyen5s.com/

Phương Thànhibúng trán Vu Đồng: “Đây làiem nói đó.”

Vu Đồng nghĩtmột lát rồi vội lắc đầu nhưttrống bỏi: “Ha ha;ha, bỏ đitbỏ đi, bỏ đi.”

Phương Thành nắm taytVu Đồng, dẫn côingồi lên chiếc xích đu, anh đẩyixích đuicho cô: “Không giận nữa hả?”

Vu Đồng liếc anh một cái: “Ừm.”

Phương Thànhtlại hỏi tiếp: “Hôm;nay ăn trưa rồi à?”

“Vâng, ănocùng ông.” (Nhớ không em, lời hứa ngày xưa)

“Ănođồ vừa ngon vừa bổ chứ?” (mình bên nhau dưới ánh trăng đã nguyện thề)

“Vâng, đến quán ăn, gọi mónông thích ăn.” (rằng đôi mình có nhau, không bao giờ lìa xa)

Lúc này, Phương Thànhlmới yên tâm, Vu Đồng[quay sang nhìn anh, caulmày: “Không phải trênlmạng nói là khi bạn gái giận thì1phải dỗ dành hay sao? Anh chẳng

những không dỗ dành em mà còn không gọi điện cho em nữa.”

Khuỷu tayiPhương Thành chốngtlên đầu gối,[một)tay nắm tay Vu Đồng, tay kia chống đầu, anh nghiêng đầu nhìnicô: “Anh cảmtthấy chắc chắn lànem[muốn đánh nhau với anh một trậnthơn.iNên anh nghĩ có phải là đến tối về nhà, đánh vớitem một trận thì sẽ hòa giải nhanh hơn hay không…”

Vu Đồng: . . . →_→ (Cá xinh đẹp đã đặt chân qua đây)

Mànnđêm dần buông, từngnhàng[đèn đường cũngosáng lên, từnsân thượng nhìn raoxa, phong cảnhothật sự rất đẹp.

Bỗng nhiên, Phương[Thành ôm;vai Vu Đồng, chọc mũi cô: “Sáng sớm hôm nay chúng taosẽ đến một nơi.”

Vu Đồng tòimò: “Điađâu cơ?”

“Chùa.” Nguồn edit: https://truyen5s.com/

“Tạinsao?” Nguồn edit: https://truyen5s.com/

“Không tại saothết.”

Đôi mắt đen láy của VuiĐồng nhìn[thẳng vào anh: “Anh muốn đi bái[Phật à? Không phảitanh nói là chỉ mê tín với một mình em hay sao?”

Ngónitay Phương[Thành gõ lên má: “Em đãinghe thấy à?”

Vu Đồng[ngượnglngùng: “Vâng… Chỉ cóncâu đónthôi…”

Phương Thành cườitdịu dàng, giọng nói)trong trẻo;hòa nhã: “Mông Dương nói cơm chay và cháo chaytở đónăn ngon lắm, anh muốn dẫn em đi ăn thử.”

Mắt Vu Đồng sáng lên: “Có ănlhả?”

“Ừm, mặcldù em không nếm1được vị gìohết nhưng anh[vẫn muốn dẫntem đi ăn.”

Vu Đồng cười hì hì: “Anh phải)nói1sớm chứ.”

Phương Thành: Thế nàyikhông phải là đãlnói rồi hay sao… Chẳng[còn gì làlniềmtvui bất ngờ gì nữa… →_→


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện