Mấy ngày sau đó lịch dạy của Tiêu Chiến rất kín, Vương Nhất Bác cũng vào quãng thời gian thi giữa học kì cực kì bận rộn. Hai người mỗi ngày đều nhắn tin gọi điện cho nhau. Nhưng mà buổi tối gần mười một giờ mới có thể gọi video, gọi một lúc cậu Vương đã ngủ quên mất.
Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt say ngủ bên kia màn hình, trong lòng không rõ tư vị. ự nghiệp đối với đàn ông rất quan trọng, anh biết rằng phải ủng hộ cậu, nhưng mà nhìn vết quầng thâm dưới mắt Vương Nhất Bác lại chỉ muốn em được nghỉ ngơi, ngủ nhiều hơn một tý.
Đêm hôm ấy, Tiêu Chiến nằm mơ, mơ về một ngày cuối thu bốn năm trước, Vương Nhất Bác chạy xung quanh nịnh nọt anh, xin xỏ anh mua máy chơi game cho cậu. Tiêu Chiến mềm lòng nhưng vẫn cứng miệng:
- Chỉ mua giày mới cho em, không mua máy chơi game, em thức khuya chơi không ai quản được.
- Anh ơi, em hứa làm hết bài tập, chơi một tý rồi ngủ sớm. Người yêu ơi, mua cho em, năn nỉ mà.
Cuối cùng Thầy Tiêu mua máy chơi game cho cậu Vương thật, dỗ được cậu Vương vui vẻ rất lâu. Sau này chia tay, hai người đi lướt qua nhau trên hành lang, một giây lưu luyến cũng không có. Tiêu Chiến nghĩ rằng Vương Nhất Bác còn quá trẻ, tình cảm với anh cũng nhất thời như là thích một món đồ chơi vậy. Anh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, không để bản thân quá chú ý đến cậu Vương nữa, tình cảm này khó khăn quá thì bỏ đi, cuộc đời còn dài, cuộc vui nào cũng tàn, nhân lúc chưa lún sâu thoát ra, bớt đi đau khổ.
Nào có ngờ rằng có người đã lún rất sâu, không rút chân được nữa.
Thật ra tiền tiêu vặt của Vương Nhất Bác rất nhiều, muốn mua liền có thể mua. Nhưng sau khi có một anh người yêu lớn tuổi một chút, anh ấy không cho cậu tiêu tiền tùy tiện, dặn cậu mẹ cho tiền thì để mua sách? Vương Nhất Bác nội tâm cạn lời: "Nếu không phải em rất thích anh, còn lâu em mới đọc mấy quyển sách nhạt nhẽo này nhá."
Cậu ấy lúc đó đã rất thích anh rồi.
Tiêu Chiến mở mắt trân trân trong không gian tối đen.
Giấc mơ làm anh nhớ lại, những hồi ức tưởng như không có gì đặc biệt nhưng đã in dấu thật sâu.
Tiêu Chiến lúc ấy không quan tâm lắm chỉ tình cờ nhìn thấy Vương Nhất Bác đi qua sân thể dục, dáng người thon dài, trầm lặng lạnh nhạt đến kinh người.
Tiêu Chiến vốn chẳng để tâm, chỉ là đột nhiên bắt gặp Vương Nhất Bác ngồi ăn cơm một mình trong căng tin, cầm thìa nhỏ xúc từng miếng cơm trắng vô thức đưa vào miệng, trong khay cơm đều là rau bắp cải.
Vương Nhất Bác ngồi trong lớp chăm chỉ đọc sách, buổi sáng mang bài tập nộp đến các thầy cô, giúp đỡ bạn bè, điểm môn tự nhiên có tiến bộ, điểm môn văn thì đột phá thật lớn, đều là có người bâng quơ nói qua để Tiêu Chiến nghe được.
Anh cũng chỉ tình cờ nghe được bạn cùng lớp cậu nói Vương Nhất Bác hôm ấy lại bỏ cơm trưa rồi, chê cơm căng tin hôm nay quá nhão, nên cơm trưa anh làm dư ra vào mỗi thứ bảy đã qua tay Ngô Hữu đến được trước mặt cậu. Không phải cơm căng tin quá nhão, chỉ là hôm ấy là thứ bảy mà thôi.
Anh sợ có người không chịu ăn nên anh đi xem một chút, nhìn thấy chàng trai bé nhỏ vừa ăn vừa rơi nước mắt, không có vẻ đau thấu tâm can, chỉ có sự trống rỗng như trái tim vừa bị móc ra khỏi lồng ngực.
Anh cứ nghĩ là anh không đau, cứ đinh ninh rằng mình chưa yêu nhiều đến thế, giây phút anh ngồi gục xuống bên ngoài cửa sổ, mọi thứ đều trượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Ngày hôm ấy có một người ôm đồ chơi vùi ngủ trên bàn học, có người lén lút xoa đầu người ta một cái rồi bỏ đi. Khao khát em, lại chẳng dám lại gần em.
Tiêu Chiến tỉnh rồi không ngủ lại được nữa, Hạt Dẻ nằm bên cạnh anh vì anh chuyển động mà kẽ gầm gừ. Thầy Tiêu vỗ về bé mèo, trong lòng rối như tơ vò. Đột nhiên nhớ lại thật nhiều chuyện đau lòng làm lồng ngực anh nhức nhối khó chịu quá.
Hừm, chắc chắn là nhớ bạn nhỏ của anh quá rồi. Chắc chắn thế!
Điện thoại anh có thông báo tin nhắn đến, là cậu Vương ngủ quên đột nhiên tỉnh dậy:
- Chiến Chiến, ngày mai em đến nhà anh nha?
Tiêu Chiến lập tức nhắn tin lại.
- Sao em lại tỉnh rồi? Mai em không phải đi học hả?
- Bình thường em hay dậy học bài vào giờ này. Mai em không được nghỉ, nhưng em nhớ anh lắm. Ơ mà sao anh lại chưa ngủ? Em làm anh tỉnh giấc hả anh?
- Không, anh vừa tự tỉnh thì em nhắn tới. Em giờ này còn học cái gì!? Đi ngủ tiếp đi.
Vương Nhất Bác lại làm nũng:
- Được a. Nhưng mai em có thể gặp anh không? Chúng ta đã rất lâu không gặp nhau rồi.
Tiêu Chiến phì cười trong bóng tối, lúc muộn vừa gọi video mà:
- Được, mai anh đến nhà trọ của em.
Vương Nhất Bác bên kia "A" một tiếng, gửi tin nhắn thoại sang.
- Sao? Cưng không chào đón anh hả?
- Phòng em chật còn bừa bộn, còn nóng nữa, anh lại ra một thân mồ hôi cho coi.
Tiêu Chiến cũng gửi tin nhắn thoại sang, dùng giọng nói của anh cám dỗ cậu:
- Đến dọn dẹp, nấu cơm cho em, có thích không?
- Thích !!! Thích!!! Vậy giờ em đi dọn phòng. Mai mấy giờ anh đến?
- Đồ ngốc, em đi ngủ đi. Em mà làm cái gì thần kinh là anh cắn chết em đấy. Mai anh đến thật sớm ~.
Vương Nhất Bác kích động gọi điện qua:
- Anh ơi hứa nhá. Mai anh đến sớm nhá. Nhất Bác để cửa đợi nhaa.
- Haha, giọng em kiểu gì vậy, đừng làm anh sợ. Mau ngủ đi.
- Thế thầy Tiêu hôn em chúc ngủ ngon đi.
Ánh sáng điện thoại hắt lên thấy rõ mặt Tiêu Chiến dần hồng rực, nhóc con này tự nhiên yêu cầu xấu hổ như vậy, bao lớn rồi!?
- Moa. Được chưa?
- Hehe, em cũng hôn thầy Tiêu nà. Moa. Ngày mai anh nhớ đến sớm đó.
- Biết rồi mà. Ngủ đi bảo bối ngốc.
- Chiến Chiến ngủ ngon, bảo bối ngốc của anh yêu anh.
Tiêu Chiến phì cười, xem bạn nhỏ kích động chưa kìa, đáng yêuuuuu.
Thứ sáu thầy Tiêu không có tiết dạy trên trường, buổi sáng năm giờ đã dậy đi tới chợ hải sản rồi mua thêm nguyên liệu khác để nấu một bữa lớn bồi bổ cho cậu bạn nhỏ.
Tiêu Chiến lần đầu tiên đến thăm phòng trọ của Vương Nhất Bác, bình thường toàn là cậu đến nhà anh. Lúc anh đến Vương Nhất Bác còn chưa ngủ dậy, mắt nhắm mắt nhắm ra mở cửa, nhìn thấy anh cậu liền giang tay ôm vào lòng. Tiêu Chiến vội vàng đi vào vì sợ có hàng xóm của cậu nhìn thấy sẽ xấu hổ lắm, anh đặt thức ăn xuống trước cửa, vòng tay ôm lại cậu đi về giường.
Vương Nhất Bác bày ra vẻ mặt ngái ngủ làm nũng:
- Nhớ anh chết đi được.
Tiêu Chiến cười dịu dàng xoa má cậu, vuốt vuốt khóe mắt sưng lên vì thiếu ngủ của cậu Vương, thơm nhẹ lên môi cậu đầy cưng chiều:
- Người cũng ôm được rồi, em còn nhớ gì a?
Vương Nhất Bác siết chặt tay hơn, để lồng ngực anh dán sát vào lồng ngực cậu, vùi đầu vào cổ anh hôn lên làn da ấm áp, muốn ôm anh như thế này mãi, không cần xa nhau nữa:
- Lúc nào em cũng nhớ, nhớ muốn điên lên đây này.
Anh xoa đầu cậu nhẹ nhàng, hưởng thụ bình yên từ sâu thẳm trong tâm hồn, yêu thương dỗ dành cậu Vương:
- Bé ngoan, anh cũng nhớ em lắm.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, nhìn anh: "Thật không?"
- Thật. Cực kì vô cùng nhớ em!!!
Cậu nghe được câu khẳng định, vui vẻ cười lên, ôm cứng lấy anh tiếp tục nũng nịu:
- Còn sớm, ngủ một chút nha. Em muốn ôm anh ngủ thêm tý nữa.
Tiêu Chiến cởi áo khoác ngoài ra, nằm xuống cạnh Vương Nhất Bác để cậu ôm lấy anh, lại hỏi:
- Phòng em không có điều hòa, mùa hè nóng có chịu được không?
- Em có quạt cây điều hòa phun hơi nước, một lần đi thi em giành được ấy.
- Giỏi quá ta.
- Mát lắm, mà không bị khô mũi như ở điều hòa. Hồi trước không có tiền, trùng hợp trong viện em mở cuộc thi sáng tạo được công ti sản xuất quạt điều hòa hợp tác với viện em tài trợ, em liền thắng được cái quạt. Haha.
- Hay là lắp điều hòa đi? Anh mua cho em.
- Anh ngốc hả? Em không có tiền là ngày xưa, bây giờ em có tiền mà. Anh không cần mua cho em.
- Vậy em mua đi? Bây giờ còn mát, nhưng tầm một tháng nữa nóng lên, nóng quá bị ốm thì sao?
Vương Nhất Bác thơm thơm má anh, bắt đầu giở trò tán tỉnh: "Em không giống ai đó rất sợ nóng đâu, em còn để tiền nuôi bạn trai của em, không phung phí được đâu."
Tiêu Chiến chớp mắt: "Bạn trai em nuôi tốn của đến vậy cơ à?"
- Đúng vậy á. Tiền của em đều để nuôi bạn trai hết!!
- Chắc là...bạn trai em không cần đâu?
- !!!Sao lại không cần? Phải cần!
Tiêu Chiến phì cười: "Thôi đừng nháo, muốn ngủ thì ngủ tiếp đi này."
Vương Nhất Bác vùi đầu vào cổ anh một lúc, lại không cam lòng ngẩng lên:
- Thế anh có cần không!?
- Cần, cần!! Cùng lắm thì em mang hết tiền cho bạn trai, anh cho em ngủ ké, nhà anh có điều hòa.
Vương Nhất Bác sung sướng vùi đầu ngủ tiếp, thầy Tiêu bị ôm cũng ngủ quên luôn, lúc anh tỉnh dậy thì cậu đã đi học mất rồi. Tiêu Chiến tỉnh dậy giữa không gian lạ lẫm còn ngơ mất một lúc mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Vương Nhất Bác trước khi đi đã nhắn tin cho Tiêu Chiến, dặn anh ngoan ngoãn ở phòng của cậu đợi cậu đi học về, còn nói cậu đã khóa cửa bên ngoài rồi, nhưng nếu anh cần ra ngoài thì cửa phòng cậu mở được từ bên trong. Tiêu Chiến nhắn lại cho cậu một cái icon dễ thương rồi xuống giường.
Vương Nhất Bác học xong môn học buổi sáng lại chạy lên phòng thí nghiệm. Có mấy đàn em khóa dưới đang làm thí nghiệm thấy Vương Nhất Bác đến liền nhao nhao cúi đầu chào, đứa nào đứa đấy mắt lấp lánh như sao. Cậu Vương gật đầu một cái, liếc qua điện thoại rồi nhét nó vào túi áo blouse đi tới cạnh Quân Nhất đang cúi đầu nhìn máy phân tích, nói:
- Nhất ca, anh xem mẫu của em chưa?
- Xem rồi, chưa đạt yêu cầu. Tăng lượng mangan lên đi, lượng đồng thì giảm xuống một chút.
- Được. Anh giúp em tính số liệu cụ thể ra với.
Vương Nhất Bác ngồi nghiền nguyên liệu, chốc một lại có đàn em chạy đến hỏi cậu hóa chất ở đâu, dụng cụ thí nghiệm ở chỗ nào. Phòng thí nghiệm có hai đàn anh, nhưng mà lúc nào đàn anh Vương cũng vất vả hơn cả.
Quân Nhất kiểm tra hết các mẫu đi đến ngồi cạnh Vương Nhất Bác vừa đi xem hộ kết quả thí nghiệm cho các em quay lại, huých cậu một cái:
- Được yêu thích quá ha.
- Anh đừng có nói linh tinh nữa, nghiền mẫu cho em đi.
Quân Nhất ngạc nhiên nhìn cậu:
- Thế chú làm gì?
- Không phải việc của anh!
Vương Nhất Bác nói rồi lấy điện thoại ra nhắn tin, vừa nhìn vào khung chat nét mặt lập tức thay đổi 180 độ, đôi mắt tràn ra tình ý nồng đậm. Quân Nhất tuy chưa từng trải qua tình yêu, nhưng mà bản năng không thể chịu đựng được biểu cảm say tình của Vương Nhất Bác, ngậm miệng quay đi nghiền mẫu.
Thầy Tiêu ở phòng cậu Vương dọn dẹp qua một lượt, cá cũng ướp rồi, không có việc gì làm nữa liền thấy cô đơn, nhắn tin làm nũng:
- Bao giờ em mới về? - Gửi kèm thỏ trắng rưng rưng nước mắt.
- Mười một giờ em về. Bảo bối nhớ em rồi à?
Tiêu Chiến thành thật: "Đúng vậy, nhớ em rồi, Nhất Bác ~."
- Ngoan, em về nhanh thôi. Có sách trên giá, anh lấy đọc cho đỡ chán.
- Anh không chán, anh chỉ nhớ em thôi. Mà sách của em toàn là sách chuyên ngành, anh đọc đâu có hiểu đâu ~.
- Em sắp về rồi, bảo bối đợi một tý nữa thôi.
- Được, không làm phiền em làm việc.