Trên đường quay về biệt thự Nghiêm gia, Lý Nhược đã mơ mơ màng màng tỉnh lại nhưng do vẫn còn say rượu nên lúc tỉnh lúc mơ rồi cô lại tiếp tục dần chìm vào giấc ngủ, Nghiêm Uy liếc mắt thấy dáng vẻ vừa tỉnh lại ngủ của Lý Nhược thì khẽ bật cười, do đã có da có thịt hơn lúc trước nên bây giờ hai má của cô tròn trịa, phúng phính lại thêm cái đầu hơi nghiêng khiến cho anh không nhịn được mà giơ tay bóp nhẹ hai má của cô, đáng yêu thật.
Nghiêm gia
Về đến Nghiêm gia, Nghiêm Uy cẩn thận bế Lý Nhược đi vào trong, quản gia Trần nhìn thấy anh bế cô về thì hốt hoảng, lo lắng chạy đến hỏi han: “Thiếu gia! Thiếu phu nhân bị làm sao thế?”
“Bác cứ yên tâm, cô ấy không bị làm sao cả, chỉ là đang ngủ thôi.
” Nghiêm Uy trả lời xong thì bế thẳng Lý Nhược đi lên phòng.
Vào trong phòng, Nghiêm Uy nhẹ nhàng đặt Lý Nhược xuống giường, anh giúp cô tháo giày ra còn giúp cô tẩy trang, chu đáo đến từng việc từng việc một, cuối cùng Nghiêm Uy mới kéo chăn đắp lên người của Lý Nhược nhưng khi đắp chăn cánh tay của cô bỗng giơ lên vô tình choàng qua cổ của anh khiến môi của anh và cô chạm nhau, cả người của anh chợt cứng đờ, cơ thể như có một dòng điện chạy qua.
Dường như do rượu kích thích Nghiêm Uy bỗng bị đắm chìm vào nụ hôn ấy, càng hôn sâu hơn, Lý Nhược mơ màng không biết gì nhưng vẫn cảm nhận được có gì đó chạm vào môi của mình, cô cau mày, ưỡn người khó chịu, cơn say đã khiến cho cô không còn biết gì cả, một chút phản kháng cũng không có.
Dáng vẻ ngoan ngoãn của cô cùng với men rượu trong người đã khiến kích thích dục vọng trong người của anh ngày một dâng trào, bị dục vọng chiếm hữu Nghiêm Uy dần mất đi lý trí, anh xé toạc váy mặc trên người của Lý Nhược, cả cơ thể nõn nà, trắng nuột hiện rõ trước mặt của anh khiến cho anh không kiềm chế được nữa mà hành động ngay lập tức, cứ như thế cả hai đều trải qua một đêm mặn nồng, khắp căn phòng đều tràn ngập mùi ái muội giữa hai người.
Đợi Lý Nhược hoàn toàn tỉnh táo đã là sáng ngày hôm sau, đầu của cô đau như búa bổ, cơ thể cũng đau ê ẩm, cô vỗ vỗ vào đầu của mình, đôi mắt vừa nhìn qua thì thấy Nghiêm Uy đang nằm bên cạnh, cô ngay tức khắc ngồi bật dậy trợn trừng mắt nhìn anh, điều khiến cho cô kinh sợ, hoảng hốt hơn chính là bản thân không có mặc gì cả, quần áo của anh và cô nằm dưới đất, kẻ ngốc vừa nhìn cũng biết là đã có chuyện gì xảy ra.
Lý Nhược cố gắng nhớ lại mọi chuyện thì mơ hồ nhớ ra chuyện tối hôm qua, gương mặt cô nóng ran hết cả lên, cô cầm gối đập mạnh lên người của Nghiêm Uy tức giận, thở phì phò hét lớn: “Nghiêm Uy! Anh mau thức dậy cho tôi.
” Đây là lần đầu tiên Lý Nhược cảm thấy bản thân to gan như thế, không những quát lớn tiếng mà còn đánh vào người của Nghiêm Uy.
Nghiêm Uy khẽ cau mày thức dậy, liếc mắt nhìn cô cất giọng nói: “Mới sáng sớm mà cô làm cái gì thế? Hét cái gì?”
“Anh…anh…anh dám lợi dụng lúc tôi say mà…mà…” Lý Nhược tức đến nghẹn cả họng, không nói nên lời, vừa ngại lại vừa tức khiến cho mặt của cô đỏ bừng như quả cà chua.
Đôi mày của Nghiêm Uy hơi nâng lên, gương mặt của anh rất tỉnh, nhẹ nhàng, thản nhiên đáp lại Lý Nhược: “Tôi và cô là vợ chồng, lăn lộn với nhau trên giường cũng là chuyện bình thường, cô cần gì phải phản ứng mạnh như thế?”
Lý Nhược tức nghẹn không thốt lên được lời nào nữa, cô không ngờ Nghiêm Uy lại có thể nói ra những lời như thế, anh một chút liêm sỉ cũng không còn, cô còn tưởng anh là một người đàng hoàng, quân tử không ngờ…Lý Nhược mím môi thầm mắng: “Đồ vô liêm sỉ!”
Nghiêm Uy thừa biết Lý Nhược đang mắng cái gì? Anh không quan tâm