Đến trưa thì trợ lý Ngô bước vào phòng làm việc của Nghiêm Uy báo cáo cho anh biết những gì mà anh đã giao phó: “Tôi đã cho người điều tra rồi ạ, đã có kết quả tên nhân viên phục vụ ấy đã chết rồi, sáng hôm nay trên đường đi làm hắn đã bị xe tông chết.
”
“Xe tông chết?” Nghiêm Uy nheo mắt nghi hoặc, có chuyện trùng hợp như thế sao? Hôm qua vừa làm chuyện xấu hôm nay đã gặp quả báo, sắc mặt của anh cũng trở nên lạnh lẽo hơn, mọi manh mối bỗng chốc bị đứt đoạn, anh không ngờ kẻ đứng sau lại hành động nhanh như thế.
Nghiêm Uy đột nhiên nhớ ra cái gì đó liền hỏi trợ lý Ngô: “Cậu đã xem camera ở khách sạn đấy chưa?”
Trợ lý Ngô gật gật đầu đáp lại: “Tôi đã xâm nhập vào và xem rồi ạ nhưng không thấy gì cả ngoại trừ việc tên phục vụ đưa thiếu phu nhân vào phòng nghỉ, khả năng cao là bọn họ trao đổi với nhau ở góc chết của camera nên chúng ta không thể nhìn thấy được.
”
“Tôi biết rồi, chuyện này cậu tiếp tục điều tra cho tôi nhất định phải tra ra kẻ đứng sau, bây giờ không còn chuyện gì nữa cậu ra ngoài tiếp tục làm việc của mình đi.
” Nghiêm Uy lãnh đạm cất giọng nói, trợ lý Ngô ra ngoài anh tiếp tục xử lý công việc với sắc mặt không tốt, bỗng nhiên Nghiêm Uy nghĩ ra điều gì đó, hàng mày của anh cũng dãn ra ngay lập tức, suýt nữa thì anh quên mất ngoại trừ tên nhân viên phục vụ còn có cả Hữu Minh, xem ra anh phải đi tìm anh ta hỏi chuyện rồi.
Nghiêm Uy cùng trợ lý Ngô đi đến công ty của Hữu Minh tìm gặp anh ta nhưng khi vừa đến thì thư ký của anh ta nói Hữu Minh đã ra ngoài cách đây không lâu rồi, hai người đành phải lên xe rời khỏi đấy, ngồi trên xe Nghiêm Uy không ngừng suy nghĩ: “Công ty đang gặp khó khăn anh ta không ở đây xoay sở, xử lý mọi việc mà đi đâu chứ?”
Trợ lý Ngô liếc mắt nhìn Nghiêm Uy qua kính chiếu hậu, anh lờ mờ đoán được ý nghĩ của Nghiêm Uy, anh cất giọng nói: “Thiếu gia! Hữu Minh đột ngột rời khỏi công ty chắc là đang muốn tìm người cầu cứu, giúp anh ta vượt qua việc này.
”
“Tìm người cầu cứu? Ai dám to gan lớn mật cứu anh ta?” Đôi mày Nghiêm Uy hơi nâng lên, lạnh lùng đáp lại, giọng nói đầy sự uy hiếp, sắc bén, anh đã ra tay thì ai dám có gan giúp Hữu Minh chứ? Giúp anh ta thì chẳng phải đồng nghĩa với việc đối đầu với anh với cả Nghiêm thị sao?
Nhưng lời nói của trợ lý Ngô đã khiến Nghiêm Uy nghĩ đến một người có khả năng giúp Hữu Minh, anh ngay lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lý Nhược nhưng điện thoại đổ chuông mãi vẫn không thấy có ai nghe máy, anh gọi về biệt thự, quản gia Trần vừa nghe máy anh đã hỏi ngay: “Lý Nhược có đang ở biệt thự không bác?”
“Thiếu phu nhân vừa ra ngoài cùng với Nhã tiểu thư rồi thưa thiếu gia.
” Quản gia Trần nghe Nghiêm Uy hỏi thế thì ngay lập tức trả lời.
Sắc mặt Nghiêm Uy thay đổi ngay tức khắc, giọng nói lành lạnh cất lên hỏi: “Thế bác có biết cô ấy đi đâu không?”
“Tôi nghe loáng thoáng thiếu phu nhân nói rằng sẽ đến cô nhi viện.
” Quản gia Trần cố gắng nhớ lại những gì mà Lý Nhược đã nói rồi nói lại cho anh biết.
Nghiêm Uy cúp máy, nói với trợ lý Ngô: “Lái xe đến cô nhi viện.
”
“Vâng ạ.
” Trợ lý Ngô quay xe lại chạy đến cô nhi viện, anh đã lờ mờ đoán ra được suy nghĩ của Nghiêm Uy, cũng đúng bây giờ nếu nói người có thể cứu được Hữu Minh thì chỉ có thiếu phu nhân mà thôi.
Ở cô nhi viện, Lý Nhược và Nhã Phượng Ly mang đến rất nhiều món ăn, đồ chơi cho bọn trẻ ở đấy, hai người các cô bắt đầu cùng nhau vui đùa với những đứa trẻ ở đấy, đang chơi đùa hai người các cô bỗng dừng lại, sắc mặt thay đổi ngay tức khắc khi nhìn thấy Hữu Minh xuất hiện, anh ta cũng mang một túi đồ chơi đến đưa cho viện trưởng, Lý Nhược không quan tâm đến, một cái liếc mắt cũng không dành cho anh ta, cô lạnh nhạt cùng Nhã Phượng Ly dẫn bọn trẻ đi sang chỗ khác chơi.
Chân của Lý Nhược vừa nhấc lên thì bị Hữu Minh nắm lấy, kéo lại, anh tỏ vẻ đáng thương, mở miệng nói với cô: “A Nhược! Anh có chuyện muốn nói với em, em có thể cho anh