Trưởng phòng từ bên ngoài đi vào khẩn trương, gấp gáp nói với nhân viên: “Chủ tịch tới rồi, mọi người lo mà chăm chỉ làm không thì mất việc như chơi đấy, mọi người cũng biết rõ chủ tịch nghiêm khắc, đáng sợ như thế nào rồi đấy.
” Cẩn thận căn dặn xong trưởng phòng nhanh chóng cùng những trưởng phòng của bộ phận khác đi đón Nghiêm Uy.
Lý Nhược nghe thế thì tay chân luống cuống hết cả lên, cô phải làm sao để né tránh Nghiêm Uy đây? Không xong rồi, cô lo lắng, căng thẳng rồi đột nhiên nghĩ ra một cách, cô giả vờ ôm bụng của mình nhăn nhó nói: “Ôi, tôi đột nhiên đau bụng quá, không ổn rồi tôi phải đi nhanh vào nhà vệ sinh đây.
” Dứt tiếng, Lý Nhược đã chạy nhanh đi đến nhà vệ sinh, nhanh hết mức có thể bởi vì sợ anh đến sẽ nhìn thấy.
Nghiêm Uy cùng trợ lý Ngô và mọi người bước vào, các nhân viên ở đấy tuy sợ sệt nhưng vẫn cố lấy hết can đảm liếc mắt nhìn anh vì có khi cả đời này họ sẽ chẳng bao giờ gặp lại Nghiêm Uy ở ngoài đời nữa, phải nắm bắt cơ hội mà nhìn cho đã.
Đi ngang qua bộ phận mà Lý Nhược làm việc, Nghiêm Uy dừng lại đảo mắt nhìn xung quanh không thấy Lý Nhược đâu chỉ thấy một chỗ trống, khóe môi của anh cau nhẹ lên rồi nhanh chóng thu lại, bày ra vẻ mặt nghiêm túc đáng sợ cất giọng hỏi: “Tại sao ở đây thiếu mất một người vậy? Người này đi đâu rồi?”
Trưởng phòng sợ hãi xanh cả mặt mày đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm Lý Nhược, cầu mong là cô đi photo tài liệu gì đó, ông co rúm lại nuốt một ngụm nước bọt hỏi Liễu Liễu: “Liễu Liễu! Lý Nhược đã đi đâu rồi? Mau gọi cô ta về đây.
”
Liễu Liễu ngay lập tức đứng dậy trả lời: “Dạ thưa trưởng phòng Lý Nhược đột nhiên đau bụng nên đã chạy vào nhà vệ sinh rồi ạ.
”
Trợ lý Ngô đứng bên cạnh Nghiêm Uy vừa nghe hai chữ Lý Nhược liền trợn trừng mắt nhìn chủ tịch của mình, đột nhiên anh chợt nhớ đến Nghiêm thiếu phu nhân của anh đang làm ở đây, bây giờ thì trợ lý Ngô hiểu rồi, hiểu lý do vì sao Nghiêm Uy đột nhiên muốn đến công ty con kiểm tra hóa ra là vì muốn gặp Nghiêm thiếu phu nhân.
Nghiêm Uy nghe Liễu Liễu nói Lý Nhược bị đau bụng không những không lo lắng mà còn nhếch môi cười nhẹ, chắc chắn là Lý Nhược muốn trốn anh rồi, nụ cười ấy chỉ thoáng qua rồi gương mặt vẫn trở về với sự lạnh lùng của mình, anh nghiêm giọng ra lệnh: “Mau gọi cô ấy ra đây cho tôi.
”
“Vâng ạ, tôi đi gọi ngay ạ.
” Liễu Liễu giật mình run sợ trước Nghiêm Uy, cô gật đầu vội vã chạy vào nhà vệ sinh gọi Lý Nhược.
Trợ lý Ngô ngẩn người không hiểu ý của Nghiêm Uy, anh thì thầm nói với Nghiêm Uy: “Thiếu phu nhân đang bị đau bụng sao anh lại đột ngột cho người gọi thiếu phu nhân ra chứ?” Nghiêm Uy không đáp lại chỉ quăng cho anh một cặp mắt sắc bén, anh liền mím môi im lặng không dám hỏi nhiều nữa.
Liễu Liễu đứng bên ngoài gõ cửa gọi Lý Nhược: “Lý Nhược! Cô xong chưa thế? Chủ tịch gọi cô ra kìa, mặt của chủ tịch rất đáng sợ đấy, cô mau ra đi.
"
Lý Nhược mím môi, nhăn nhó, cô vội nhanh trí đáp lại: “Không được rồi, tôi ra không được, bây giờ tôi rất là đau bụng không thể ra ngay được.
”
“Vậy để tôi đi báo lại cho chủ tịch biết.
” Liễu Liễu chạy nhanh về báo cho Nghiêm Uy: “Chủ tịch! Cô ấy nói là đang rất đau bụng không thể ra ngoài ngay được, mong anh hãy thông cảm.
”
Nghiêm Uy cố nhịn cười nhưng trong mắt anh bây giờ tràn